Tiếng rống giận này vừa vang lên, đám người từ bốn phương tám tụ tập đến đồng thời dừng lại, tiếng ầm ĩ cũng ngưng bặt.
Yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng kim châm rơi xuống cũng có thể nghe được.
Trên không trung, Phong Hề nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy Cương Hùng mặt đầy râu, hung thần ác sát, mặc trang phục kì quái.
Thiếu chút nữa đã không nhận ra hắn ta.
“Là Đại Hùng, sao lại trở nên xấu như vậy?” Kim Đản Đản nhìn thấy Cương Hùng bên dưới, mày nhỏ không nhịn được nhíu lại nói.
Nhưng lúc nhìn thấy bọn họ, trong lòng cậu bé vẫn rất vui vẻ.
“Được rồi được rồi, Lão Hùng, ngươi lớn giọng như vậy, không sợ dọa đến người khác à.”
Ban Hổ ở một bên nhìn Cương Hùng vừa gầm lên, vẻ mặt tức giận nói.
Cương Hùng nghe vậy, khó chịu liếc hắn ta một cái, “Ngươi là người tốt sao, giả vờ cái gì, lần trước không biết là ai ném người ta lên giữa không trung, suýt chút nữa khiến người ta mất mạng đó.”
Khuôn mặt thô to của Ban Hổ xẹt qua một tia xấu hổ.
“Đó là vì người kia muốn gây sự……”
“Thôi, ta lười nói với ngươi.”
Cương Hùng tức giận nhìn Ban Hổ, sau đó đôi mắt nhìn sang đám người kia: “Muốn gia nhập đoàn lính đánh thuê của Phong gia, thì ngoan ngoãn xếp hàng cho lão tử, nếu ai còn dám ồn ào gây chuyện, đừng trách lão tử không lưu tình, có nghe thấy không?”
“Nghe rõ, Hùng gia!”
Một câu này giống như đồng thanh vang lên.
Nghe thấy tiếng vang kia, Cương Hùng mới vừa lòng gật đầu, sau đó, xoay người, đặt mông ngồi xuống một chiếc ghế.
Tiếp theo lại quay đầu phất tay với đám người phụ trách ghi chép đăng kí: “Có thể bắt đầu rồi, nhớ kỹ, nếu không phù hợp với tiêu chuẩn, mặc kệ là hoàng cung quý tộc, hay là quan to hiển quý, đều cút cho ta, ai dám làm việc thiên vị, lão tử sẽ không buông tha hắn.”
“Vâng!”
Đám người đăng kí vừa nghe thấy hắn ta nói, đều cung kính trả lời một tiếng.
Nhìn thái độ của mọi người ở đây, đều rất tôn kính với Cương Hùng Ban Hổ.
Phong Hề đứng trên không trung nhìn xuống, không khỏi nhướng mày.
Nhớ lúc trước nàng để bọn họ lại Phong gia, chỉ muốn bọn họ bảo hộ Phong gia, chưa từng nghĩ, sẽ nhìn thấy một màn này.
Xem ra, trong thời gian này, ở Hoàng Thành đã xảy ra một vài chuyện.
Nhưng, nhìn thấy như vậy, nàng cũng an tâm rồi.
“Đi thôi, về Phong gia trước.” Phong Hề thu hồi tầm mắt, nói với Giáp Tư Nhất và Kim Đản Đản bên cạnh.
Sau đó, ba người đi về phía Phong gia.
Chỉ chốc lát, ba người đã từ trên không trung hạ xuống, đứng trước cổng lớn của Phong gia.
Chỉ thấy bốn gã thủ vệ trước cửa đều mặc đồng phục rất kì lạ, nhìn huy chương trước ngực bọn họ, đó là là một chữ Phong lớn.
Giống trang phục đám người Cương Hùng mặc ở trên quảng trường vừa rồi.
Chẳng lẽ, đây là đồng phục bây giờ của Phong gia?
Phong Hề chưa thu hồi Huyễn Tâm Ma Vụ, cho nên, người khác cũng nhìn không thấy bọn họ.
Sau đó, mấy người quang minh chính đại đi vào cửa Phong gia.
Nhưng lúc ba người Phong Hề vừa bước vào cửa, đám thủ vệ đang đứng thẳng tắp như thân cây trước cửa đột nhiên nhíu mày.
Trong đó một người không nhịn được nhìn về phía ba người khác, có chút nghi hoặc mở miệng.
“Này, các ngươi có cảm giác được, giống như có gì đó vừa đi qua không?”