“Sau này? Sau này là bao lâu?” Tiểu Hắc Thảo giống như sắp game over vừa nghe thấy cậu bé nói đến sau này, lập tức giật mình, từ trong tay cậu bé bò lên.
Trong giọng nói lộ ra vẻ rất bất mãn.
“Ta nói sau này chính là sau này, lão đại nói cũng không nghe có phải không?” Kim Đản Đản lập tức âm trầm, cố ý cấp đè thấp giọng nói.
Tiểu Hắc Thảo vừa nghe, bất mãn đến nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn bại trận.
“Vậy ngươi phải nhớ kĩ cho ta ăn đấy, không được chơi xấu.”
“Chơi xấu cái gì chứ, còn thiếu ngươi chút máu đó sao!” Kim Đản Đản trợn trắng mắt, nhỏ giọng nói thầm một câu.
Tiểu Hắc Thảo vừa nghe, lúc này mới gật đầu.
Nhưng mà Phong Hề ở một bên nghe hai chúng nó nói chuyện, lại có chút không hiểu.
Máu?
“Sao lại thế? Đản Đản, ngươi cho nó uống máu?” Phong Hề nhăn mày, nhìn Kim Đản Đản và Tiểu Hắc Thảo bên cạnh.
Sau khi Tiểu Hắc Thảo khế ước với nàng, dường như chỉ có thể hấp thu máu của nàng.
Nhưng từ vùng đất bị lãng quên trở về, nó vẫn không nói muốn uống máu nàng, nàng thấy nó không có gì khác thường, dần dà, cũng cho rằng nó không cần uống máu nữa.
Hiện tại nhớ tới, hình như nàng đã xem nhẹ chuyện gì đó.
Nghe thấy vậy, Kim Đản Đản ở bên cạnh nao nao, một lúc lâu sau, mới thấy vẻ mặt cậu bé có chút quái dị cười ha ha.
“Không có không có, ta tuyệt đối không cho nó ăn.”
Lúc này Phong Hề lại chuyển mắt, dừng trên người Tiểu Hắc Thảo: “Tiểu Thảo!”
Tiểu Hắc Thảo lại bày ra dáng vẻ sắp game over, mềm oặt xuống giả chết. “Chủ nhân, ta không biết cái gì cả!”
“Thật sự không biết cái gì? Hay là muốn ta dùng thân phận chủ nhân mệnh lệnh cho ngươi nói?” Lúc này Phong Hề nheo mắt, giọng nói lạnh xuống.
Giống như cảm ứng được cảm xúc của Phong Hề thay đổi, Tiểu Hắc Thảo đang giả chết lập tức bò lên.
Nhưng tứ chi ủ rũ xuống, lén nhìn nàng một cái, sau đó mới mở miệng: “Là Đản Đản nói không cho ta nói.”
“Cỏ thối nhà ngươi!” Sau đó, Kim Đản Đản đưa tay nhỏ lên chụp lên cành của Tiểu Thảo.
Tiểu Hắc Thảo lập tức nhảy dựng lên, trực tiếp bò lên trên đỉnh đầu Phong Hề.
“Sao lại như vậy? Nói rõ ràng.” Phong Hề nhíu chặt mày.
Đôi mắt nhìn Kim Đản Đản, muốn cậu bé đừng lên tiếng.
Kim Đản Đản vốn còn muốn cái gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt nàng, lập tức trở nên ngoan ngoãn.
“Ngày đó đánh gia tộc Phong Trần xong, không phải ta tiến giai sao? Sau đó ngươi cho Cương Hùng và Ban Hổ tiến giai, ta và Đản Đản ‘chơi’ với nhau, không cẩn thận phá da hắn, uống một chút máu của hắn, sau đó……”
Nói tới đây, Tiểu Hắc Thảo có chút yếu ớt dừng lại, nhìn Phong Hề, lại giống như nhìn Kim Đản Đản một cái.
Mới mở miệng nói tiếp: “Bởi vì máu của chủ nhân và Đản Đản đồng loại, mà máu của Đản Đản còn cường hơn chủ nhân…… Sau đó ta mới phát hiện, ta chỉ có thể hấp thu máu của hắn.”
Lúc ấy, bất đắc dĩ bị ác ma Đản Đản lăn lộn đến thở hổn hển, chờ nó phát hiện, thân thể nó đã tự động hấp thu máu của Đản Đản rồi.
Sau này lại phát hiện, khát vọng của nó với máu của chủ nhân đã giảm đi.
Đản Đản lại rất có hứng thú nuôi dưỡng nó, đương nhiên cũng không keo kiệt, lén cho nó hút vài lần rồi.
Nhưng nó phát hiện, từ khi Đản Đản tiến hóa, thời gian phải hút máu cách nhau càng lâu hơn, dường như nó cũng không cảm thấy quá đói khát.