Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài

Chương 9

Editor: Bùi Bùi

Beta_er: Hạ Hạ

9. Đúng vậy, cô gái nhà tôi rất ngoan rất nghe lời

Khi Thẩm Minh Duyệt vào ở cùng nhà với Lục Hoài Dữ, nàng mới biết được người đàn ông này bận rộn bao nhiêu, có đôi khi nàng trở về sau tiết tự học buổi tối, hắn vẫn chưa về, Thẩm Minh Duyệt làm xong bài tập rồi nhìn lại một lát, sau đó một mình bò lên giường đi ngủ, không biết thời điểm nào hắn mới trở về, nhưng buổi sáng ngày hôm sau vẫn cùng nàng cùng nhau rời giường.

Hắn đi làm, nàng đi học.

Có đôi khi hắn tỉnh dậy sớm hơn so với nàng, sẽ mở chân nàng, dùng ngón tay niết hai cánh hoa mềm mại của nàng, chơi nàng đến khi chảy mật dịch mới nắm côn ŧᏂịŧ to lớn cắm vào tiểu huyệt của nàng.

Thẩm Minh Duyệt luôn bị hắn làm đến tỉnh trong lúc ngủ mơ, phía dưới tê tê trướng trướng, có cự vật nóng hổi ra ra vào vào trong tiểu huyệt mềm mại của nàng, bụng nhỏ cũng trướng phình lên.

Nàng vặn vẹo chân, bụng nhỏ nhô lên cái gò hình côn ŧᏂịŧ, nàng vô ý thức đè lại bụng nhỏ, rêи ɾỉ rồi dần dần tỉnh lại, trước mắt là một khuôn mặt tuấn tú, lãng tử.

Bé gái xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, lẩm bẩm gọi, "Ưm a...... Chú...... Buổi sáng tốt lành......"

Rồi sau đó ngoan ngoãn ôm hắn, đầu nhỏ cọ ngực hắn, hạ thân cũng nâng lên trên nghênh đón gậy thịt thô to, mềm mại và ngoan ngoãn.

Lục Hoài Dữ cười, "Duyệt Duyệt, buổi sáng tốt lành."

Lục Hoài Dữ thích nhất dáng vẻ này của nàng vào buổi sáng, ngây thơ mờ mịt lại ngoan ngoan ngoãn ngoãn, đầu tóc rối loạn cọ vào l*иg ngực cứng rắn của hắn, cọ đến tâm hắn cũng muốn mềm ra.

Cho nên ở trên giường, buổi sáng hắn luôn dịu dàng nhất.

Ngày thường luôn tàn nhẫn thao "em gái nhỏ", quả thật rất đáng sợ, tựa như muốn xuyên thủng nàng.

Tới khi kết thúc Lục Hoài Dữ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sánh lên eo nhỏ trắng nõn của nàng, làm cho vυ' nhỏ cũng bị dính tϊиɧ ɖϊ©h͙, đầṳ ѵú nhỏ đỏ bừng bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của hắn bao trùm, trắng trắng hồng hồng.

Ánh mắt Lục Hoài Dữ tối đi, yết hầu chuyển động lên xuống, lấy khăn giấy lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên đầṳ ѵú nhỏ của nàng, đầṳ ѵú nhòn nhọn ở trong ánh mắt xâm chiếm của hắn nhẹ nhàng run rẩy, hắn liền ngậm trọn đầṳ ѵú phía dưới, dùng hàm răng nghiền qua nghiền lại, đầṳ ѵú nhỏ run run ở trong miệng hắn sưng to dựng đứng.

Bé gái dưới thân mang theo tiếng khóc nức nở đáng thương gọi chú.

Dì giúp việc đã sớm làm bữa sáng xong từ lâu, mấy ngày hôm trước không những nhìn thấy ban đêm chủ nhân dắt một cô gái về nhà, mà còn thấy chủ nhân cùng một cô gái xinh đẹp từ trong phòng đi ra, bà liền lắp bắp kinh hãi, sau khi bình tĩnh lại liền lui về phòng bếp.

Dì giúp việc tuy rằng cái gì cũng không hiểu, nhưng từ sớm đã có người phân phó bà, trong nhà này nếu có nhìn thấy chuyện gì bà cũng không được nói ra.

Thẩm Minh Duyệt da mặt mỏng, mỗi lần nhìn thấy dì giúp việc thì luôn để ý, lo lắng bà sẽ dùng ánh mắt khác thường đối đãi nàng, chẳng phải sao?

Ở trong mắt người khác nàng chính là loại cô gái không đứng đắn, nàng cùng chú Lục chính là quan hệ không chính đáng.

Trong lúc nhất thời tâm tình trùng xuống cực kỳ, rũ đầu ăn xong bữa sáng, Lục Hoài Dữ đưa sữa bò tươi còn ấm tới trước mặt nàng.

Thẩm Minh Duyệt ngẩng đầu, chớp chớp mắt.

Lục Hoài Dữ khẽ nâng cằm, nói: "Uống hết sữa bò đi."

Bé gái quá gầy yếu, hiện tại được hắn nuôi một thời gian thì trên người mới có chút thịt, ngay cả ngực cũng lớn hơn một chút.

Thẩm Minh Duyệt ngoan ngoãn cầm cái ly, uống hết sữa bò bên trong, nàng không thích mùi vị sữa bò, nhưng nàng luôn luôn nghe lời hắn, chưa bao giờ phản kháng, mặc dù ở trên giường, hắn luôn thô lỗ niết đau eo nàng, cự vật thô bạo va chạm với hoa tâm của nàng, nàng cũng chỉ dám khóc lóc năn nỉ hắn chậm một chút.

Nhìn nàng uống hết sữa bò, Lục Hoài Dữ tựa như khen thưởng, xoa xoa đỉnh đầu nàng.

Hai người cùng dùng thang máy xuống lầu, hôm nay là thứ hai, trường học quy định mặc đồng phục, Thẩm Minh Duyệt mặc một thân đồng phục, tóc cột đuôi ngựa, đeo ba lô nhỏ, trong tay còn ôm lấy một tập sách vở.

Mà người đàn ông thì ăn mặc một thân tây trang tối màu phẳng phiu, tóc không chút cẩu thả, một tay đút trong túi quần, một tay cầm di động xem, thân hình cao lớn, bả vai rộng lớn, bất cứ lúc nào lưng hắn cũng thẳng thắn, không giống với người khác khi lớn tuổi thì dáng lưng sẽ trông hơi còng.

Cửa thang máy mở, đi vào là một đôi ba con, cậu con trai cũng mặc đồng phục giống nàng và đeo cặp sách.

Ba của nam sinh nhìn bọn họ đứng trong thang máy, nhìn Lục Hoài Dữ cười nói: "Xin chào, anh cũng đưa con đi học hả?"

Lục Hoài Dữ buông di động, mắt nhìn ông ta, gật đầu nói: "Đúng vậy."

Thẩm Minh Duyệt lặng lẽ nhìn cửa thang máy phản chiếu hình ảnh hai người, cảm thấy hai người bọn họ thật sự giống một đôi ba con, là ba đưa con đi học.

Nhịn không được nở nụ cười, tâm tình không tốt lúc sáng rời giường đảo mắt liền qua mau.

Lục Hoài Dữ nhẹ xoa đầu nàng, ánh mắt truyền đến ý cảnh cáo, nhưng ánh mắt đen thâm thúy cũng mang theo chút ý cười bất đắc dĩ.

Ba của nam sinh hỏi: "Con gái nhà anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Khụ khụ......" Thẩm Minh Duyệt thiếu chút nữa bị câu hỏi này khiến cho sặc.

Chỉ nghe người đàn ông sắc mặt không thay đổi, trả lời: "Sắp mười tám tuổi."

Vẻ mặt của ba nam sinh cực kỳ hâm mộ, "Con gái không giống con trai, con trai nhà tôi cả ngày chỉ biết nghịch ngợm gây chuyện."

Nam sinh nghe được ba mình nói như vậy, chu chu môi, làm cái mặt quỷ với ba hắn.

Lục Hoài Dữ cười nhẹ, "Đúng vậy, cô bé nhà tôi rất ngoan rất nghe lời."

Thẩm Minh Duyệt đỏ mặt, đừng tưởng rằng nàng nghe không ra ý tứ trong lời nói của hắn.

Còn nữa, nàng mới phát hiện rằng da mặt hắn cũng dày quá đi, đã không nói rõ ràng, còn không duyên cớ có được một đứa con gái lớn như nàng.

Thẩm Minh Duyệt ngồi trên xe, trên mặt nóng bừng không chịu nổi, một đường đều nghiêng mặt làm bộ ngắm phong cảnh bên ngoài.

Lục Hoài Dữ nhìn đến bộ dạng đứa nhỏ, câu môi cười cười.

Tới trường học, Thẩm Minh Duyệt nói: "Chú Lục, hẹn gặp lại, chú đi đường cẩn thận."

Vừa mở cửa xe muốn đi xuống, lại bị người đàn ông chế trụ eo, nàng khó hiểu quay đầu nhìn hắn.

Lục Hoài Dữ nhướng mày nâng khóe miệng, gõ lên tấm ngăn, ý bảo Tiểu Dương khóa cửa xe lại.

Hắn không nói lời nào, mặt mày không có cảm xúc, biểu tình nhạt nhẽo, ngồi ngay ngắn thưởng thức di động, tư thế bất động.

Thẩm Minh Duyệt sắp bị muộn, nghe thấy bước chân học sinh bên ngoài đã nhanh hơn đi vào cổng trường, gấp đến độ không biết làm sao, rốt cuộc trong đầu lóe lên linh quang, nhớ tới chuyện nàng đã quên mất.

Trước đó hắn đưa nàng đi học, trước khi xuống xe, Thẩm Minh Duyệt sẽ nhẹ nhàng hôn lên gương mặt hắn.

Dịch đến bên người hắn, in dấu môi trên mặt hắn, hắn vẫn không có động tác gì, đôi mắt cũng không chớp một chút, cứ như trong xe không có nàng.

Thẩm Minh Duyệt đỏ mặt hôn lên môi hắn, đầu lưỡi nhỏ mềm mại ẩm ướt liếʍ lên bạc môi của hắn, rốt cuộc hắn cũng động, chịu mở cánh môi.

Thẩm Minh Duyệt ngầm hiểu, đầu lưỡi nhỏ nhân cơ hội tiến vào trong miệng hắn, cái lưỡi đinh hương khẽ liếʍ đầu lưỡi của hắn, rồi dùng đầu lưỡi câu dẫn hắn.

Trên đầu lưỡi nàng còn lưu lại mùi sữa bò, Lục Hoài Dữ ngậm mυ'ŧ một lúc lâu, nàng ghé vào ngực hắn, ngoan ngoãn duỗi đầu lưỡi mặc cho hắn ăn, khóe miệng tràn ra nước bọt.

Tay hắn ở bên hông nàng dao động, muốn bế nàng lên đặt trên đùi hắn, tay nắm thật chặt, cuối cùng vẫn là buông, vì thời gian không đủ, cô bé sắp bị muộn rồi.

Xoa xoa mông thịt của nàng mấy cái, mới chịu buông tha cho đầu lưỡi nhỏ trong miệng.

Thẩm Minh Duyệt ưm một tiếng, khóe miệng chảy ra nước bọt bị hắn liếʍ đi.

Hắn khàn giọng nói: "Đi học đi."

Thẩm Minh Duyệt bị hắn hôn đến người mềm oặt, xuống xe phải đứng yên một lúc rồi quơ quơ chân, che lại cánh môi hồng diễm ướt dầm dề nói tạm biệt với hắn.

"Chú, hẹn gặp lại."

Lục Hoài Dữ mỉm cười, phất tay ý bảo nàng đi đi.

Cô bé xoay người, tóc dài cột đuôi ngựa vung vẩy, đi đến cổng trường, bước chân vừa bước qua cửa liền quay đầu lại nhìn, chiếc xe có màng che đen vẫn còn chưa đi.

Nàng phất phất tay về phía cửa sổ xe, khuôn mặt nhỏ cười lên, lúm đồng tiền như hoa, mắt to cong cong, thanh xuân dào dạt.

Lục Hoài Dữ lại một lần cảm thấy bản thân đã lớn tuổi thật rồi.

Thế mà lại có cảm giác đưa con gái đi học thật.