Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài

Chương 8

Editor: Bùi Bùi

Beta_er: Hạ Hạ

8. Muốn hung hăng xỏ xuyên qua bé gái trong l*иg ngực, chơi hỏng nàng rồi mới thôi

Hắn rút ngón tay dính đầy mật dịch của nàng ra, cự bổng của hắn vẫn phình to như trước, mật dịch của bé gái rất nhiều, hắn lấy bôi lên toàn bộ thân gậy, đỡ lấy nó rồi cắm vào động huyệt chỉ vừa cho mỗi một đốt ngón tay.

Thẩm Minh Duyệt lại cảm nhận thêm một lần bị xé rách, cắn môi thút tha thút thít khóc nhưng vẫn quật cường nâng chân lên để tiện cho hắn tiến vào.

Lục Hoài Dữ cũng khó chịu, thấp giọng hướng dẫn nàng: "Duyệt Duyệt, mau thả lỏng nào!"

Nàng quá nhỏ quá gắt gao, từng thớ thịt xô vào bám chặt lấy nam căn của hắn, hai cánh hoa thịt mấp máy đè ép, giống như vô số cái miệng nhỏ mυ'ŧ lấy thân gậy của hắn.

Trong nhà không có "áo mưa", khi trở về hắn cũng quên mua, lần này so với lần trước làm càng thoải mái hơn nhiều.

Cô bé dưới thân lại khóc rồi, mỗi lần nàng khóc rất an tĩnh, mắt to tụ đầy nước mắt, đáng thương cực kỳ nhìn hắn.

Lục Hoài Dữ xoa xoa hạt châu nhỏ màu hồng nhỏ phía trên, bé gái lập tức vặn vẹo thân thể, tiểu huyệt mềm mại run run rẩy rẩy chảy ra càng nhiều dịch bôi trơn gậy thịt của hắn.

Hắn cúi đầu xuống, thân mật hôn lên đôi mắt nàng, ôm nàng ngồi dậy.

"A ô......"

Tư thế này càng thêm khó chịu, cự vật gắng mở rộng đường đi của nàng khiến cho các nếp gấp đều căng ra, hung mãnh như muốn chọc rách "em gái nhỏ"!

Nàng nho nhỏ như một em bé rúc trong lòng ngực hắn, đôi tay gắt gao bám vào hắn, giống như một đóa hoa nhu nhu nhược nhược, bị hắn làm đến điên cuồng, đón lấy gió mưa bão táp mà liên tục rơi nước mắt như mưa, tiếng khóc đáng thương không ngừng vang lên.

"Ô ô...... Chú Lục......"

Lục Hoài Dữ nhéo nhéo thịt mông nàng, ôm mông nhỏ của nàng nâng lên hạ xuống liên tục, không dám đặt cho toàn bộ người nàng ngồi xuống, hắn quá lớn, sợ thật sự xuyên một cái không cẩn thận làm đau nàng.

Nhưng tiểu huyệt mềm mại vẫn từng vòng vây chặt lấy gậy thịt của hắn, một cảm giác sảng khoái sung sướиɠ xông đến, Lục Hoài Dữ thế nào còn giữ được lý trí, động tác thô bạo lên, nhiều lần thả toàn bộ người nàng xuống, còn hắn tự đâm côn ŧᏂịŧ vào hoa tâm.

Về mặt làʍ t̠ìиɦ, hắn có chút thô bạo, nhưng đối với nàng đã coi như là dịu dàng nhất có thể rồi.

Thẩm Minh Duyệt chôn trong ngực hắn nức nở, bị người đàn ông đâm đến phải kêu ê ê a a, âm thanh nho nhỏ lại đáng yêu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến người đàn ông đang thô bạo đâm thọc, muốn hung hăng xỏ xuyên qua đứa nhỏ trong lòng ngực, chơi hỏng nàng rồi mới thôi.

Thả cô bé xuống đồng thời côn ŧᏂịŧ đâm lên một cái thật mạnh, phá vỡ rào cản để hắn đi tới tử ©υиɠ, rốt cuộc đâm hết toàn bộ đi vào, tiểu huyệt mềm bao bọc lấy nguyên cây gậy thịt to lớn của hắn.

"Ya......"

Nam căn bị tiểu huyệt nho nhỏ của bé gái gắt gao kẹp chặt, một dòng điện chạy từ eo lan đến đỉnh đầu hắn, sảng khoái khiến cho da đầu hắn đều tê dại.

Nàng không ngừng run rẩy, Lục Hoài Dữ vuốt ve nàng để trấn an, chờ cô bé quen dần mới cử động ra vào, bàn tay vuốt phần lưng của nàng, dao động tới mông nàng, không nghĩ tới mông nàng lại mẩy như vậy, lại còn mềm mại đáng yêu như vậy.

Xoa mông nhỏ của nàng, bộ ngực trắng noãn bị hắn xoa cho đỏ hết lên, qυყ đầυ chọc ngoáy hoa tâm mẫn cảm của nàng, chợt đâm đến một khối nhô lên, cô bé trong lòng ngực bỗng chốc thét chói tai, thân mình run lên, "em gái nhỏ" bỗng nhiên buộc chặt, chặt chẽ bọc lấy hắn.

Lục Hoài Dữ ác liệt va chạm vào chỗ đó, thấp giọng hỏi bé gái, "Duyệt Duyệt, chú làm em thoải mái không?"

Bé gái nhỏ bị giọng điệu mang sắc tình của hắn hỏi thẳng khiến cho mặt nàng đỏ bừng, cả đôi tai cũng đỏ ửng. Thẩm Minh Duyệt lắc đầu không chịu trả lời.

Hắn nhấc nàng lên lại lập tức thả xuống, lực đạo hung mãnh, đâm đến tận cửa tử ©υиɠ của nàng, đại qυყ đầυ thì cố chen vào cửa tử ©υиɠ khép chặt của nàng.

"Ô ô...... Chú...... Chú chậm một chút...... Ô ô......"

Bé gái nhỏ không chịu nổi, lần đầu tiên nói ra lời cự tuyệt, cầu cin hắn chậm một chút.

Cô bé đã khi nào nếm qua tình ái cực hạn lại bạo lực đến thế, lực đạo của hắn vừa nhanh vừa mạnh, cảm thấy chính mình như sắp bay ra ngoài, phía dưới bị hắn đâm nhanh như sắp rách ra, thân mình nho nhỏ run rẩy như sắp chết.

Tiểu huyệt mềm mại của nàng chảy càng lúc càng nhiều mật dịch, làm ướt cả hai viên tinh hoàn của hắn.

"Cô bé nho nhỏ phía dưới, có thể ăn hết nguyên cây gậy thịt của chú, thật là ngoan."

Lục Hoài Dữ ở trên giường lộ ra tính tình, lúc này đã làm đến đỏ mắt, cái gì thương hương tiếc ngọc hắn đã quên mất, chỉ lo nảy sinh ác độc dùng côn ŧᏂịŧ thọc nàng.

Bé gái ngồi trên đùi hắn, khiến cho hắn không mất nhiều sức lực để tiến vào tử ©υиɠ của nàng, đại qυყ đầυ bị tử ©υиɠ co rút kẹp lấy bao bọc chặt chẽ.

Thẩm Minh Duyệt bị hắn làm đến tay chân nhũn ra, hai tay cố ôm chặt lấy cổ hắn, hiện tại đã không còn sức lực rơi xuống nữa, ôm lấy vòng eo có lực của hắn, vυ' nhỏ bị đè dẹp lép bởi ngực hắn, hai cái đùi nhỏ theo kí©ɧ ŧɧí©ɧ của hắn cũng lắc qua lắc lại.

Bé gái nhỏ bị xóc đến lung lay, cự vật không rời khỏi thân thể của nàng, ở bên trong đâm lung tung, đâm cho bụng nhỏ trướng đến khó chịu.

Lục Hoài Dữ sắp bắn, liền thả chậm lại tiết tấu, đôi tay chống xuống giường, lười nhác cử động, ngẫu nhiên thúc thật mạnh, bé gái nhỏ ngồi trên cự vật của hắn mà khuôn mặt đổi sắc, thét một tiếng chói tai, đôi tay duỗi ra phía trước muốn ôm hắn.

Lục Hoài Dữ nắm lấy hai cổ tay nàng, đâm một cái đến tận vách tử ©υиɠ, đại qυყ đầυ to như trứng ngỗng mở rộng tử ©υиɠ, bắn đến đầy tràn.

"Duyệt Duyệt, thoải mái không em?"

Thẩm Minh Duyệt thiếu chút nữa bị hắn đâm cho ngã xuống, nhìn xuống chỗ hai người đang giao hợp gắt gao cùng một chỗ, "em gái nhỏ" của nàng cắn chặt chẽ cự vật của hắn, còn hắn thì đang nắm cổ tay nàng.

Biết được nếu không trả lời thì hắn sẽ không chịu bỏ qua, tiếng nói mềm mại hoà lẫn tiếng khóc, "Ô...... Thoải mái ạ......"

Lục Hoài Dữ có chút vừa lòng, lại thúc lên một chút, bé gái liền lảo đảo lắc lư, hai vυ' nhỏ cũng lắc lư theo động tác đó.

Một lần nữa bị hỏi, bé gái nhỏ khóc lóc trả lời, "Ô ô...... Chú...... Làm em...... ưm ưm thoải mái lắm...... ưm a......"

Cứ như thế hỏi lại vài lần, bé gái đều ngoan ngoãn trả lời, Lục Hoài Dữ đùa bỡn đủ rồi mới buông tha nàng, buông cẳng tay bị hắn nắm chặt, cô bé được tự do lập tức bò dậy ôm lấy eo hắn.

Bộ dáng ngoan ngoãn không sao nặng lời được.

Lục Hoài Dữ cứ thế dùng cái tư thế kí©ɧ ŧɧí©ɧ này đâm về phía trước thêm mấy chục cái, đến khi muốn bắn tinh lần nữa, một tay bế bé gái lên, gậy thịt to lớn chống nơi kẽ mông nàng rồi bắn ra, bắn tới tận trên tấm lưng trắng mịn của nàng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dinh dính chảy xuống, lượng tinh hắn bắn ra tương đối nhiều, trên giường cũng dính một vũng.

Trên lưng Thẩm Minh Duyệt chợt lạnh, chất lỏng giống nước chảy dọc theo lưng nàng chảy xuống, rồi chảy vào rãnh mông nàng, dính nhớp nóng hầm hập.

Trong không khí có một mùi hương lan tràn, quanh quẩn chóp mũi là mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Minh Duyệt đỏ bừng, hạ thân nàng trực tiếp dán trên cơ bụng mạnh mẽ của hắn.

Cọ xát tiểu huyệt mềm mại lại trào ra tiếp một đợt mật dịch nữa, hai múi thịt ướt đẫm mấp máy đóng mở, thân thể không ngừng run rẩy tiết ra, nàng thế mà lại cao trào! Chảy ra mật dịch làm ướt eo người đàn ông.

Lục Hoài Dữ kéo lấy áo sơmi bị hắn ném ở trên giường, lau đi mật dịch của nàng, áo sơmi với giá cả xa xỉ cứ thế bị giám đốc Lục sử dụng như vậy.

Tiểu huyệt mềm mại bị áo sơmi của hắn cọ tới cọ lui, lại trào ra thêm một đợt mật dịch, áo sơmi màu trắng của hắn dính đầy vệt nước.

Thẩm Minh Duyệt cuống quít ngẩng đầu xin lỗi, con ngươi ngập nước lại

hồng lên, "Ô ô...... Chú Lục... Rất xin lỗi chú......"

Bé gái rũ đôi mắt to, lông mi bất an run rẩy, giống như cánh bướm, tựa như chỉ cần một cơn gió nhỏ cũng có thể làm nó kinh hãi.

Cô bé ỷ lại hắn, lại sợ hắn, người đàn ông cười nhẹ, hôn xuống lông mi không ngừng kích động của nàng, nói: "Nói nhảm cái gì vậy, Duyệt Duyệt ngoan vậy mà."

Nàng chớp chớp đôi mắt, cho hắn một cái hôn.

______________________

P/s: Tuần qua quá bận rộn thi cử, mong các bạn vẫn ủng hộ truyện nhé. Sắp tới mình còn 1 kì thi học kì nữa. Thanks các bạn!

___Bùi Bùi____