Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài

Chương 31

Editor: Hạ Hạ

31. Bé gái xinh như hoa nghiêm cẩn bò rạp trên mặt đất, bị người đàn ông già đời xem như ngựa con mà cưỡi

Lực đạo vừa mạnh vừa tàn nhẫn, cảm giác bị lấp đầy đến no trướng trong nháy mắt khiến cho Thẩm Minh Duyệt thiếu chút nữa ngã rạp xuống đất, khó chịu vặn vẹo mông.

"Ư ư..."

Côn ŧᏂịŧ sưng to phát tím rốt cuộc vùi vào "em gái" mềm mại của nàng, hai múi thịt múp míp mềm mại đỏ bừng bị cự vật tiếp cận ép căng suốt, gian nan ngậm lấy hắn, Lục Hoài Dữ gấp không chờ nổi đưa đẩy hông, nảy sinh ác độc chọc hoa tâm của nàng.

Quăng xuống một roi, trên mặt đất "vυ't" một tiếng, bé gái quỳ trên mặt đất vốn đang vểnh mông cho hắn chơi "em gái" bị dọa đến run lên, "em gái" co rút kẹp chặt lại.

"Tiểu da^ʍ oa, "em gái" sắp bấm gãy dươиɠ ѵậŧ chú rồi!"

Nàng phát run, lo lắng hắn lấy roi đánh nàng, khóc lóc gọi hắn, "Ô... Chú..."

Chú thật là đáng sợ, nàng lúc trước vì sao lại muốn mua nội y tình thú cơ chứ, quả thực là vác đá nện chân mình.

Lục Hoài Dữ quăng một cái tát vào bờ mông trắng nõn nàng. Đẩy người về phía trước thúc "em gái" nàng, nàng bị đâm ngả về phía trước nhận lấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một đôi vυ' lắc lư.

Lần nữa quất một roi xuống mặt đất, "Cục cưng ngoan, bò đến phía trước."

Giọng nói sắc bén, làm nàng sợ tới mức cả người run rẩy, hai tay hai chân nhũn ra, nhưng không dám không dịch người, chậm rãi nhích về phía trước, mỗi một bước dịch của nàng bị hắn nhấp phải hét ra tiếng, góc cạnh của cự vật cọ xát "em gái" nàng, "em gái" không chịu nổi phải chảy nước, khiến cho nàng càng không nhấc nổi người.

Loại tư thế này cảm thấy vừa thẹn lại vừa kham khổ, nàng thút tha thút thít nức nở khóc, khó khăn bò về phía trước.

"Chú... Ô ô... Chú..."

Hơi thở Lục Hoài Dữ không ổn, tâm tình kích động phấn khởi, "Ngoan, thật ngoan."

Nàng một bên bò, Lục Hoài Dữ một bên quất roi, cứ một đoạn "em gái" lại phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ tưới thân gậy ướt dầm dề, Lục Hoài Dữ cắm vào, mỗi lần đều dùng sức tận, xương mu chạm vào mông nàng, nàng thiếu chút nữa bị đâm phải nằm sấp xuống.

Bên dưới cô gái nhỏ vẫn còn nguyên váy, yên vị ngay hông nàng, xương bả vai xinh đẹp, phía sau lưng trắng nõn, eo gãy cong xuống khiến cho mông càng có vẻ thêm mê người, bên dưới lộ ra tiểu huyệt mềm mại đang nuốt dươиɠ ѵậŧ, còn nhỏ xuống chất dịch trong suốt dính nhớp.

Bé gái xinh như hoa nghiêm cẩn bò rạp trên mặt đất, bị người đàn ông già đời xem như ngựa con mà cưỡi.

Máu Lục Hoài Dữ sôi trào, cưỡi ngựa con quất roi rong ruổi, nội tâm mãnh liệt mênh mông, chỉ nghĩ càng nhanh càng nhanh, nhằm vào huyệt thao chết nàng.

Thẩm Minh Duyệt cảm thấy chú càng ngày càng thô bạo, dường như phát cuồng xâm chiếm nàng, nàng lắc mông muốn hắn chậm một chút, cự vật ép nàng liệt trên mặt đất, quất "em gái" nàng từ trong ra ngoài.

Lục Hoài Dữ mυ'ŧ bả vai trắng đến lóa mắt của nàng một cái, mặc dù hắn còn giữ được lý trí không dùng lực bao lớn, nhưng trên lưng bé gái vẫn nổi lên một vệt đỏ.

"A ——"

Thẩm Minh Duyệt bị hắn đánh úp đến run lên, khóc đến không thở nổi, bò rạp trên mặt đất.

Tay hắn đỡ eo nàng nâng cao mông, thở hổn hển, âm thanh phát khàn, "Duyệt Duyệt ngoan, rất nhanh tới rồi, rất nhanh tới rồi."

Lục Hoài Dữ biết rõ hắn sắp không khống chế được, còn tiếp tục thế này, bé gái sẽ bị hắn chà đạp càng thêm thê thảm, đẩy nhanh tốc độ ra vào "em gái" gần trăm lượt, dươиɠ ѵậŧ kịch liệt run rẩy, mã mắt mở ra, hắn gầm nhẹ một tiếng, bắn sạch tất cả tinh túy trong cơ thể cuồn cuộn vào tiểu huyệt nàng.

"Em gái" bị rót tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng bỏng, Thẩm Minh Duyệt bị bỏng đến run run rẩy rẩy, thân thể không ngừng run rẩy, "em gái" ào ra một đợt mật dịch phun vào trên qυყ đầυ của hắn.

Lục Hoài Dữ vẫn cứ kiên quyết rút côn ŧᏂịŧ đã bắn tinh khỏi "em gái"  nàng, môi âʍ ɦộ sưng đỏ ướŧ áŧ lưu luyến không rời giữ hắn ở lại, mông nhỏ run run.

Vì hắn rút đi nên không còn vật lấp kín, miệng "em gái" bị ép căng thành hình tròn dần dần khép lại, trở lại là một cái khe thịt mềm mại màu đỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ào ạt đổ xuống.

Lục Hoài Dữ nuốt khan, côn ŧᏂịŧ dưới háng giật giật, bên tai là tiếng khóc thống khổ của bé gái, cúi người bế nàng lên, hôn đi nước mắt che kín khuôn mặt nhỏ của nàng.

Giọng nói khàn khàn, "Cục cưng ngoan, đừng khóc nữa, lần sau không được phép mặc như vậy, chú sẽ nhịn không được."

Hắn nhẫn đến gian nan, vật dưới thân còn chưa phóng thích đủ, mân mê mông nàng lại ngo ngoe rục rịch, đổi là người khác, Lục Hoài Dữ chỉ lo cho mình tận hứng, nào còn quản cô gái chịu nổi hay không, những bạn gái trước kia ở trên giường hắn không một ai dám bảo đừng.

Cô gái nhỏ khóc đến toàn thân không ngừng run rẩy, thở dốc nặng nề, cất giọng khản đặc, "Ô... Chú... Ô... Chú..."

Nàng cũng không dám chơi nhân vật sắm vai gì gì nữa đâu, chú "hắc hóa" quá đáng sợ.

————————————

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง