Editor: Bùi Bùi
Beta: Hạ Hạ
Ngoại truyện 4: Anh Hoài Dữ (4) _ Bây giờ đầy ắp lòng đầy ắp mắt hắn là hai quả đào màu mỡ tươi rói, còn có cả sữa tươi thơm ngọt trong miệng
Thẩm Minh Duyệt thả ra, qυყ đầυ vẫn thô tráng như cũ, chẳng qua màu sắc vẫn còn hồng hào, hoàn toàn không giống gậy thịt dữ tợn lại còn đáng sợ sau này, ngược lại có chút đáng yêu.
Gậy thịt trong tay nóng bỏng vẫn luôn run rẩy, Thẩm Minh Duyệt nắm nó trượt trên dưới.
Nhẹ giọng nói ngọt: "Đừng nóng vội."
Không biết nói với Lục Hoài Dữ để hắn hút chậm lại một chút hay chỉ lầm bầm lầu bầu.
Lục Hoài Dữ hung hăng hút một ngụm, rồi mυ'ŧ thêm vài lần đến khi sữa không chảy ra nữa, một bên vυ' đã được hắn nuốt tất cả sữa vào trong bụng, sau đó hắn tiếp tục liếʍ liếʍ núʍ ѵú tròn tròn của nàng.
Thẩm Minh Duyệt bao lấy qυყ đầυ của hắn xoa nắn, dụng tâm lấy tay nghiền, nhìn hắn hút xong một bên, nâng bên còn lại lên.
"Còn bên này nữa."
Lục Hoài Dữ ngước mắt ngó nàng một cái, vươn đầu lưỡi liếʍ láp đầṳ ѵú của nàng, Thẩm Minh Duyệt bị nhìn đến sửng sốt, ánh mắt kia có chút giống chú, âm trầm sâu thẳm, không biết ấp ủ cái gì, không nhìn thấu cảm xúc.
_______________
Tay hắn dời khỏi ngực nàng, theo làn da non mịn của nàng trượt xuống, một đường dẫn theo điện, Thẩm Minh Duyệt run lên, sau cùng hắn kìm chặt chẽ eo nàng, có loại cảm giác bá đạo không mất đâu được.
Thẩm Minh Duyệt hơi ngửa đầu, đầu lưỡi nóng bỏng của hắn không ngừng quấy lấy đầṳ ѵú nàng, sức lực hung mãnh, bàn tay to từ eo nàng tuột xuống xoa nắn mông nàng, bỗng nhiên trở nên nóng nảy.
Vừa rồi Thẩm Minh Duyệt còn nắm quyền chủ động, hiện tại bị thiếu niên đè eo giam cầm trước người, chôn đầu trước ngực nàng nhả ra nuốt vào núʍ ѵú của nàng.
Thẩm Minh Duyệt tất nhiên thấy được món đồ chống đũng quần dựng cao lên, nàng che miệng cười ha ha.
Thiếu niên bị nàng cười nên trên mặt phiếm hồng.
Thẩm Minh Duyệt thò đầu lại gần, khoé mắt liếc thấy yết hầu đang lăn lộn của hắn, hắn theo phản xạ muốn trốn đi, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, dáng vẻ đáng yêu thế này của chú không thường thấy.
Lục Hoài Dữ tự dưng bị nàng nhìn nên có chút quẫn bách, cúi đầu nhìn một bên vυ' của nàng, sữa không ngừng tràn ra, ướt đầy ngón tay hắn, chà xát ngón tay, mùi sữa càng nồng.
Thẩm Minh Duyệt chỉ chỉ đầṳ ѵú, "Anh mau hút đi."
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Hoài Dữ ửng đỏ, nàng chủ động ưỡn ngực, đưa đầṳ ѵú dí vào miệng hắn, Lục Hoài Dữ không né tránh, trên môi dính sữa tươi của nàng.
"Cô... ưʍ....〃
Hắn vừa há miệng, nàng liền kịp thời nhét đầṳ ѵú vào trong miệng hắn.
Thẩm Minh Duyệt dịu dàng nũng nịu nói, "Hưm? Mau hút đi."
Giọng điệu nhẹ nhàng, tựa như dỗ đứa nhỏ thứ hai.
Lục Hoài Dữ đột nhiên không kịp phòng bị, đầṳ ѵú mềm mại bị nhét vào trong miệng, lại còn có sữa, vị sữa có hơi tanh, nhưng có vị ngọt nhàn nhạt.
Hắn không tự chủ được nuốt nước miếng, đầu lưỡi di động, thế nhưng hút ra một ngụm sữa, yết hầu lăn lăn nuốt xuống.
Nữ sinh này có giọng nói ngọt ngào, y như cô mèo dụ hoặc người, thân dưới hắn càng thêm bừng bừng phấn chấn, lý trí nhắc nhở hắn phải buông thứ trong miệng ra, nhưng du͙© vọиɠ lại kêu gào, hung hăng hút đầṳ ѵú của nàng, hút hết sữa của nàng.
Ánh mắt Lục Hoài Dữ tối dần, ánh mắt thay đổi liên tục.
Người hắn đưa về rốt cuộc là ai, rõ ràng là dáng vẻ một thiếu nữ, nhưng bên dưới lớp quần áo lại là một người thành thục kiều mị, thanh thuần nhưng lại quyến rũ, vô cớ làm trong lòng hắn phát ngứa, một đôi vυ' còn tức sữa.
Tay còn lại vẫn đặt bên vυ' còn lại, khi hắn mυ'ŧ vào thì nàng bật ra tiếng hừ nhẹ, kéo dài triền miên.
Thẩm Minh Duyệt ôm cái đầu chôn trước ngực, chất giọng thiếu niên lanh lảnh, tuy rằng còn chưa có mùi phong hoa của sau này, nhưng vẫn loá mắt như cũ, giấc mộng thật đẹp, có thể nhìn được chú trong ảnh chụp chân thật.
Hồi trước, khi chú ở trên giường cắn lỗ tai nàng, bắt nàng gọi hắn là anh Hoài Dữ, nhưng người lúc này mới đúng là anh Hoài Dữ.
Đầu lưỡi hắn không ngừng quấy, gẩy mυ'ŧ đầṳ ѵú nàng, tiếng mυ'ŧ mát có thể nghe thấy rõ ràng.
Thẩm Minh Duyệt không tự giác nhẹ giọng ưm, "A...... Anh Hoài Dữ...... Anh mυ'ŧ nhẹ thôi......"
Dù có thế nào vẫn giống chú, có sự tàn nhẫn ngầm, nảy sinh ác độc cắn đầṳ ѵú nàng, tựa như muốn cắn đứt nó, tay bao lấy vυ' nàng dùng lực rất lớn xoa nắn khiến sữa nàng chảy không ngừng.
Lúc này Lục Hoài Dữ nghe không lọt lời nào của nàng, hắn cũng mặc kệ nàng là ai, bây giờ đầy ắp lòng đầy ắp mắt hắn là hai quả đào màu mỡ tươi rói, còn có cả sữa tươi thơm ngọt trong miệng, cả người hắn khô nóng, vật dưới háng kích động run rẩy không ngừng.
Tiếng thở dốc càng thêm dồn dập, bỗng nhiên hắn run lên, một bàn tay nhỏ mềm mại đáp trên đũng quần hắn, côn ŧᏂịŧ sưng to kiên quyết không kìm nén nhếch lên cọ tay nàng.
Nàng nhẹ nhàng ấn vài cái, giống mèo con vung cước.
"Á......"
Dưới thân Lục Hoài Dữ sưng đến phát điên.
Thẩm Minh Duyệt kéo khóa quần hắn xuống, nhìn thấy một cái đầu nấm lớn hồng hào bị mép lưng qυầи ɭóŧ giữ lại, kích cỡ to đến kinh người lại có chút đáng thương.
Thẩm Minh Duyệt bỗng nhiên nghĩ đến một việc, côn ŧᏂịŧ lúc này còn chưa có người dùng qua đúng không? Rốt cuộc vẫn là phụ nữ, đối với việc này vẫn sẽ để ý, tuy rằng sau khi nàng đi theo chú cũng chưa thấy bên cạnh hắn còn có người phụ nữ nào khác.
Nhìn cả người hắn không được tự nhiên trở nên căng thẳng, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, Thẩm Minh Duyệt liền biết hắn còn chưa khai trai.
Trong lòng vô cớ nhảy nhót.
Nhếch môi lộ ra một nụ cười, tay nhỏ xoa đầu nấm to, dính phải một chút ướŧ áŧ, dinh dính, là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.
Lục Hoài Dữ khó nhịn rên lên một tiếng, tay nàng mềm mại không xương, lòng bàn tay hơi lạnh, mang đến một hơi lạnh lẽo cho du͙© vọиɠ lửa nóng của hắn, nhịn không được muốn càng nhiều, dươиɠ ѵậŧ không an phận muốn đi ra, muốn dán sát tay nàng thêm nữa.
———————————
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง