Xuyên Vào Ngược Văn, Người Bệnh Ốm Yếu Sợ Xã Hội Chỉ Muốn Ngủ

Chương 34

Giản An Miên không biết Yến Chấp Mạch rốt cuộc xử lý nhà họ Dung thế nào, cậu chỉ biết, vị giám đốc hống hách kia nhất định sẽ nói được làm được.

Chưa kể nhà họ Dung có quan hệ với ông bố cặn bã, thậm chí còn làm ra hành động thiểu năng như hạ thuốc, ai biết sau này sẽ lừa Yến Chấp Mạch như thế nào.

Nhà họ Dung này nhất định không được phép tồn tại.

Nhưng nhà họ Dung dù sao cũng là một công ty lớn như vậy, cho dù thật sự phá sản cũng sẽ không nhanh như thế.

Một thời gian sau, khi Giản An Miên đang lướt weibo, cậu nhìn thấy tin tức nội bộ nhà họ Dung đang nổi loạn, liền biết là Yến Chấp Mạch ra tay.

Tất nhiên, tất cả những điều này đều không liên quan gì đến Giản An Miên, cậu quay lại cuộc sống ăn ngủ hàng ngày, mối quan hệ của cậu với Yến Chấp Mạch cũng quay trở lại trạng thái không gặp nhau trong mấy ngày.

Chớp mắt, kỳ nghỉ hè dài đằng đẵng trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc Giản An Miên phải đến trường.

Đưa tin vào thứ Bảy và Chủ Nhật, thứ Hai khai giảng.

Hiếm khi Yến Chấp Mạch không đi làm nên anh ở nhà giúp Giản An Miên thu dọn đồ đạc đích thân đưa cậu đến trường.

Giản An Miên ngồi ở mép giường, ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn xắn tay áo, biệt khuất ngồi xổm trước tủ quần áo, tự tay lấy từng bộ quần áo ra cho vào vali.

"Ngài Yến, anh không cần phải làm việc này. Tôi... tôi có thể tự làm được."

Yến Chấp Mạch đang mở tủ đựng đồ, nhìn thấy vải trắng tinh được sắp xếp gọn gàng bên trong, anh nhếch khóe miệng, tùy ý giơ một ngón tay nhấc lên, quay đầu cười tà ác với Giản An Miên: " Nhìn xem, đây là cái gì?"

"Ngài Yến?!" Giản An Miên mặt đỏ bừng, lao tới giật lấy qυầи иᏂỏ của mình, đôi mắt to ngấn nước, có chút tức giận nhìn Yến Chấp Mạch không dám nói gì, cậu nói: "Làm ơn... ngài đừng làm như vậy!"

Yến Chấp Mạch mắt điếc tai ngơ, chỉ vào đống đồ trước mặt, thấp giọng mỉm cười: “Thật nhỏ, thật đáng yêu, giống hệt cậu.”

"Ngài Yến!!" Giản An Miên sắp nổ tung rồi!

Nhân vật chính công! Đồ lưu manh!!

"Trong lòng cậu đang thầm mắng tôi? Hửm?" Yến Chấp Mạch đi tới nhéo nhéo khuôn mặt tức giận của Giản An Miên, trong mắt lấp lánh hưng phấn, "Ngoan, mắng ra để ngài Yến nghe chút."

Giản An Miên trợn mắt không thể tin nổi, cậu run rẩy mở miệng: "Ngài Yến... Ngài Yến, anh thật biếи ŧɦái..."

Anh thực sự muốn nghe cậu mắng anh, anh quả thực là một kẻ biếи ŧɦái!

Yến Chấp Mạch cố gắng diễn đến cùng: "Bé ngoan, cái miệng nhỏ này trông như được bôi mật vậy, thật đáng yêu."

Giản An Miên: "..."

Cứu với! !

Yến Chấp Mạch trêu chọc đủ rồi, buồn cười xoa xoa dái tai mềm mại của Giản An Miên, nói: "Ngồi xuống đợi tôi, xong việc sẽ gọi cậu."

Giản An Miên trở lại giường với vẻ mặt kinh ngạc, nhấc chăn lên rồi ngồi xuống, hai chân co quắp yếu ớt.

Ga trải giường và vỏ chăn đều mới toanh, màu cam ấm khiến cậu trông rất ấm áp, ga trải giường được đổi từ màu gỗ nhàm chán sang màu trắng nhạt với những đường nét chạm khắc tinh xảo, còn có một chú chim đang nhắm mắt ngủ. Bên cạnh gối, Giản An Miên mỗi tối đều ôm con chó ngủ cùng nó, thật sự rất mềm mại thoải mái.

Ngoài ra còn có tủ quần áo, ghế sofa, thảm, rèm cửa, v.v. Không biết tại sao nhưng chúng đều đã được thay mới cách đây không lâu.

Màu đen, trắng, xám buồn tẻ lạnh lẽo đã chuyển sang màu vàng, xanh và trắng ấm áp đáng yêu, nhìn vào có vẻ như được chiếu sáng bởi những tia nắng dịu dàng của cuối thu đầu đông. Tông màu cam ấm áp lại chọc người, còn chiếc đèn chùm đầy sao phía trên đầu trông giống như ánh sáng rực rỡ lúc mặt trời lặn, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta muốn ngủ trong căn phòng này.

Cả căn phòng bây giờ hoàn toàn khác so với lúc cậu mới chuyển đến, nhưng cậu rất thích nó.

Giản An Miên chưa ngồi trên giường được hai phút thì mắt đã bắt đầu khép hờ, đầu cậu hơi cử động, như muốn chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Mới có bảy giờ sáng, từ khi nghỉ học đến giờ cậu chưa bao giờ dậy sớm như vậy!

Mặc dù đêm qua cậu đã ngủ trước 8 giờ nhưng cậu vẫn rất buồn ngủ...zZZ

"Miên Miên, lại đây." Người đàn ông đột nhiên gọi cậu.

"Ồ... được!" Giản An Miên lập tức tỉnh lại, từ trên giường bò xuống, chạy tới bên cạnh người đàn ông.

“Hôm nay cậu mặc bộ trang phục này đi báo cáo.” Yến Chấp Mạch đưa bộ quần áo mình cẩn thận lựa chọn cho Giản An Miên rồi nói.

“Được” Giản An Miên liếc nhìn Yến Chấp Mạch, ngón tay siết chặt quần áo, lẩm bẩm nói: “Ngài Yến, anh có thể ra ngoài đợi tôi được không?”

Yến Chấp Mạch nhìn đứa nhỏ này đề phòng anh như đề phòng biếи ŧɦái: "Được, tôi đi ra ngoài."

Anh véo mặt Giản An Miên, nhưng lần này anh không làm Giản An Miên xấu hổ nữa mà nói: “Khi nào xong thì gọi tôi.”

Sau đó anh đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng giây tiếp theo anh nghe thấy tiếng khóa cửa phát ra từ bên trong.

Yến Chấp Mạch sửng sốt một chút, lập tức tức giận cười lớn.

Thực sự coi anh như kẻ biếи ŧɦái à? Sợ anh đánh lén sao?

Nhưng...đây có vẻ là việc anh sẽ làm, chậc.



Năm phút sau.

Giản An Miên chậm rãi mở hé cửa, thò cái đầu lông xù lộn xộn ra, nhỏ giọng nói: “Ngài Yến, tôi đã thay đồ xong rồi…”

Yến Chấp Mạch lập tức mở cửa, không chút do dự bước vào.

Giản An Miên lo lắng lùi lại hai bước đứng trong phòng, những ngón tay gầy gò trắng nõn lo lắng vặn xoắn vạt áo, hàng mi rủ xuống run rẩy như cánh bướm rung rinh.

Trên người cậu là một chiếc áo dài tay bằng vải lanh màu trắng nhạt, có cổ rộng giống như bộ đồ thủy thủ Nhật Bản, trên ngực có một chiếc cà vạt sọc xanh trắng điểm xuyết.

Bên dưới là một chiếc quần dây rút cotton màu be thuần khiết, cuối cùng kết hợp với một đôi giày thể thao màu trắng tinh khiết nhẹ nhàng và nhỏ gọn, sợi dây màu xanh cùng chiếc cà vạt trước ngực bổ sung cho nhau.

Tổng thể phong cách tươi tắn, sảng khoái, giống như một làn gió thổi vào mặt trong đêm hè, khiến người ta sáng mắt.

"Ngài Yến?" Giản An Miên yên tĩnh nửa ngày mà không nghe thấy giọng nói của người đàn ông, ngẩng đầu kỳ lạ nhìn anh.

Yến Chấp Mạch chỉ im lặng nhìn cậu bằng đôi mắt đen láy, sau đó bước tới nắm lấy tay Giản An Miên, dẫn cậu đến trước tấm gương soi toàn thân.

Trong gương, Yến Chấp Mạch vẫn mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền sang trọng quý phái ngay cả khi ở nhà.

Cơ bắp rắn chắc và khỏe mạnh của anh được bọc trong một tấm vải đen nhẹ có họa tiết. Anh có dáng người cao khỏe mạnh. Điển hình của những người mặc quần áo thì gầy, tay áo được xắn lên cao để thuận tiện cho việc di chuyển, đường nét trên cánh tay của anh ấy trôi chảy gợi cảm, có thể nhìn thấy rõ ràng các tĩnh mạch.

Bên dưới là một chiếc quần âu màu đen, có thắt lưng khóa kim loại buộc ngang eo, hai chân dài thẳng tắp rắn chắc.

Anh bất cần đút một tay vào túi quần, tay còn lại trìu mến bá đạo ôm lấy vòng eo thon gọn của Giản An Miên, hơi cúi đầu, áp vào bên tai đang run rẩy nhẹ nhàng của Giản An Miên, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu màu xanh lục trong gương. Nhếch khóe miệng, dùng giọng điệu mơ hồ thấp giọng khen ngợi cậu: “Thật là một bạn nhỏ xinh đẹp.”

Giản An Miên vội liếc nhìn gương, sau đó đỏ mặt cúi đầu.

Cậu chợt cảm thấy xấu hổ không tả xiết.

Bởi vì so với một người đàn ông trưởng thành và cao lớn như vậy, cậu quả thực trông rất trẻ con, giống như một đứa trẻ.

"Là... là ngài Yến có khiếu thẩm mỹ."

"Không, là bởi vì bạn nhỏ của chúng ta xinh đẹp, mới có thể mặc bộ quần áo này đẹp như vậy." Yến Chấp Mạch thấp giọng nói.

Điều đáng tiếc là bạn nhỏ có làn da quá nhạy cảm, không được để lộ tay chân, chắc chắn sẽ đẹp hơn nếu bạn nhỏ mặc áo ngắn tay với quần đùi.

Nhưng……

Yến Chấp Mạch cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc cổ thon dài trắng như tuyết của Giản An Miên, đường cong duyên dáng như thiên nga, thậm chí có thể nhìn thấy cả những sợi lông tơ nhỏ xíu trên đó.

Đôi mắt của Yến Chấp Mạch hơi tối lại nghĩ, tốt hơn là không nên lộ ra ngoài.

Giản An Miên được khen, lập tức ngơ ngác, má hơi ửng đỏ, nói: “Cảm ơn ngài Yến đã khen.”

Yến Chấp Mạch cảm thấy rất đáng yêu, trên đời sao lại có bạn nhỏ ngoan ngoãn như vậy? Thậm chí không thể nghe được lời nào, thẹn thùng như một chiếc bánh ngọt nhỏ vẫn còn vị muối biển.

Anh nhìn điện thoại, sờ tóc Giang An Miên, mỉm cười nắm lấy tay Giang An Miên rồi nói: "Đi thôi, sắp đến giờ rồi, nên đưa phu nhân nhỏ của tôi đến trường rồi."