Sắc mặt Quân Dạ Huyền rất kém, đơn giản là vì chuyện vừa rồi, hắn chưa từng có sai lầm như vậy.
Đặc biệt người đó là Tần Mặc, trong lòng hắn càng không dễ chịu.
Cậu nhỏ luôn luôn kì vọng hắn rất cao, hôm nay, thật sự làm cậu nhỏ thất vọng rồi.
Lại nhìn người đang đứng trước mặt, mày rậm của Quân Dạ Huyền hơi chau, gật gật đầu.
"Được."
Gần như ném ra một chữ, lại bước dài sải chân, tiếp tục đi về phía trước.
Biết được đáp án từ Quân Dạ Huyền, Tiếu Dao không biết có bao nhiêu cao hứng.
Cô biết, chỉ cần Tứ thiếu đồng ý, Anh Tử tám chín phần có thể được cứu.
Nghĩ đến đồng đội tốt của mình, không phải chịu đựng những loại tra tấn đó, tâm tình Tiếu Dao lập tức vui vẻ, mỗi bước chân đều không tự giác nhẹ nhàng lên.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tiếu Dao, sau khi lên du thuyền, đừng nói là Quân tứ thiếu, ngay cả Mặc thiếu cũng chưa từng thấy qua.
Một vị hầu gái mang cô trở về phòng, tắm rửa, ăn qua bữa sáng, sau đó Tiếu Dao vẫn không thấy được hai người bọn họ.
Du thuyền rất lớn, trước khi lên du thuyền phải đi qua một chiếc ca nô nhỏ.
Tiếu Dao ăn không ngồi rồi, ngã vào trên giường, chỉ chốc lát sau liền ngủ rồi.
Lúc Tần Mặc đi vào, trong phòng thực an tĩnh, chỉ thấy thân ảnh nho nhỏ kia đang nằm ở trên giường.
Thân thể Tiếu Dao thật sự rất nhỏ, chỉ cần một cái chăn, thiếu chút nữa đều tìm không thấy người.
Tần Mặc cũng không bước qua trước, mà là ở bàn làm việc bên cạnh bắt đầu làm việc.
Người trên giường, ngay cả ngủ cũng không kiên định.
Lần này cùng tối hôm qua không giống nhau, Tiếu Dao mỗi khi mơ thấy chính mình đang chìm dần xuống đáy hồ, đều có thể bắt được một cánh tay ấm áp hữu lực.
"A, không..."
Tiếu Dao nghiêng người, ôm chăn, thân thể đều lộ ra hơn phân nửa.
Còn may chán, mình có mặc quần áo, cùng lắm chỉ là bị nhìn thấy tấm lưng bóng loáng.
"Tứ thiếu, anh ở đâu? Tứ thiếu... Cứu mạng..."
Chân dài dùng sức đạp, váy ngủ lại bị vén lên, phong cảnh tốt đẹp bị phơi bày.
Tần Mặc sai người chuẩn bị váy ngủ cho Tiếu Dao chắc chắn không có khả năng sẽ lịch sự quy củ, váy màu đen gợi cảm làm nền cho làn da trắng nõn hoàn mỹ không tì vết.
Hơn nữa, vải dệt cũng không nhiều, chỉ đủ che chắn nơi cần được che.
"Tứ thiếu, anh ở đâu? Cứu tôi, cứu tôi..."
Nhìn bộ dạng người trên giường càng lúc càng sợ hãi, Tần Mặc nhăn nhăn mày, bước qua.
Hắn vừa mới vươn cánh tay lay lay thân thể nhỏ xinh kia một chút, Tiếu Dao xoay người một cái, dùng sức ôm chặt lấy cánh tay hắn, không ngừng áp ngực về phía Tần Mặc.
Bộ dáng hoảng sợ của cô một chút cũng không giống đang diễn trò.
"Không có việc gì." Tần Mặc nằm xuống, một bàn tay khác khẽ vuốt lưng của Tiếu Dao.
Tiếu Dao cũng không biết có nghe được hắn nói hay không, đột nhiên dang hai tay tùy ý ôm loạn.
Cuối cùng, khi đã ôm đến eo của hắn, đem hai thân thể gắt gao dán ở bên nhau, cô mới chậm rãi an tĩnh lại.
Người là yên tĩnh nhưng tựa hồ trong lòng không hẳn là vậy, thân thể vẫn run rẩy như cũ.
Ôm lấy thân hình mềm mại như vậy, lòng bàn tay, trước ngực, nơi giữa hai chân bắt đầu có cảm giác khác lạ, làm hô hấp Tần Mặc thật nhanh liền nặng nề.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, đem Tiếu Dao từ trong lòng ngực mình đẩy ra, xoay người, đè ở trên người cô.
"Tỉnh lại! Tôi muốn thao cô." Lời nói được hạ xuống thấp nhất, hơi thở cực nóng đánh tới trên mặt cô.
"Ưm", Tiếu Dao chậm rãi mở mắt, lại nhắm lại.
Mơ mơ màng màng, cô chỉ cảm thấy có người kêu mình, nhưng lại không biết đó là thật, hay vẫn là cảnh trong mơ.
Tần Mặc hơi chau mày lại, bàn tay đi xuống, nắm lấy đầṳ ѵú của cô.
"A..." Đầṳ ѵú mới vừa bị hai tay của hắn kẹp lấy, Tiếu Dao không tự giác được ưm lên.
Cái miệng nhỏ làu bàu tựa hồ có điều gì muốn oán giận.
Tần Mặc dùng sức xoa vυ' đang co dãn mười phần trong bàn tay, vào lần rêи ɾỉ thứ hai của Tiếu Dao, hắn lại cúi đầu ngậm lấy môi cô.
~~~