Tình Sắc Dụ Hoặc

Chương 170: Tỉnh lại! Tôi muốn thao cô 2

"Ưʍ..." Tiếu Dao bị hao hụt không khí, ý thức quay trở lại, mở mắt.

Đầu lưỡi bị người đàn ông tàn nhẫn quấn lấy, đột nhiên phản ứng lại, biết nó đang bị khi dễ.

Đôi tay đặt ở hai bên bắt được vai của hắn, muốn đẩy ra.

Nhưng tên xấu xa này giống như được dán keo, mặc kệ bản thân lôi kéo như thế nào, đều kéo không ra được nửa phần.

Tiếu Dao không ngừng tìm cơ hội cố gắng hô hấp, từ kỹ thuật hôn của người kia phân biệt được đó là Mặc thiếu.

Hai người dán sát đến mức thân cận, cơ hồ rất khó để thấy rõ ràng hình dáng của hắn, chẳng qua là bá đạo như vậy, lại hôn một cách dã man, không phải Mặc thiếu thì sẽ là ai?

"Ưʍ...Ưʍ..."

Biết là Tần Mặc, Tiếu Dao đương nhiên không dám phản kháng, nhưng lực tay của hắn quá lớn, sắp bao trùm cả vυ' của cô rồi.

Hắn lại nổi giận rồi có phải hay không? Ô ô... Đau chết tôi rồi!

"A... Mặc thiếu... Ưʍ... Đau... A... Nhẹ, nhẹ... chút!"

Quần áo trên người bị xé ra, "Roẹt" một tiếng, áo ngủ mỏng đến đáng thương, trực tiếp bị dập nát.

"Đau... A..."

Tiếu Dao rất muốn tức giận, đương nhiên cũng không phải vì đau lòng đống quần áo kia, quần áo mỏng, chất lượng không tồi, lại bị kéo xuống trực tiếp từ trên người mình, hỏi thử có đau không?

Nhưng bản thân đã biết rõ, khi bị hắn mang về tới, chắc chắn sẽ không thoát khỏi vận mệnh bị thao, Tiếu Dao cũng bất lực hỏi trời xanh!

Khi nào chờ nguồn lực của cô đủ mạnh, nhất định phải đem tên này bắt được trở về, lăng nhục một phen cho thỏa.

Thao hắn, cưỡиɠ ɠiαи hắn, làm hắn...Rửa hận cho bản thân đã bị hắn sỉ nhục trong khỏng thời gian này!

"A..."

Không chờ Tiếu Dao phản ứng lại, căn thô to cứng rắn lại nóng bỏng kia trực tiếp để ngay huyệt khẩu của cô.

Tần Mặc buông tha cho môi trên của Tiếu Dao ôi, nâng người lên, đem hai chân cô mở ra hình chữ M.

"Mặc thiếu! Từ từ, từ từ được không?"

Trời biết đất biết, lấy tình trạng không đủ ướŧ áŧ của tiểu huyệt bây giờ, muốn tiếp nhận côn ŧᏂịŧ lớn như thế này, có phải là chết chắc rồi không?

Tần Mặc cúi đầu nhìn nơi kết hợp của hai người, bàn tay bắt lấy dươиɠ ѵậŧ, giống như tìm không thấy tiểu huyệt, bắt đầu thọc thọc.

Vật nhỏ kia lại có thể nhỏ như vậy, mềm như vậy, nhìn huyệt khẩu bị căng ra, da đầu hắn tê rần cả lên.

"A... Mặc thiếu, không được! Hiện tại...Ưʍ... Không được." Tiếu Dao sợ tới mất mật.

Cô thử ngồi dậy, lại bởi vì hai bên đùi đều bị khống chế, chỉ có thể nâng lên thân trên.

Lại không nghĩ đến vừa rồi bởi vì nâng lên một ít, côn ŧᏂịŧ của hắn từ trong huyệt khẩu câu ra một tia dâʍ ŧᏂủy̠, đánh vào trên âm đế phấn hồng.

"A..." Tiếu Dao rêи ɾỉ, trong nháy mắt mềm mại ngã xuống ở trên giường.

Côn ŧᏂịŧ lớn lại lần nữa thọc thọc huyệt khẩu, mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ hướng lên trên, kɧıêυ ҡɧí©ɧ âm đế.

"Ưʍ... Mặc thiếu... Ưʍ..."

Mỗi lần âm đế bị côn ŧᏂịŧ lửa nóng đánh trúng, tiểu huyệt đều co rút lại một trận.

"Mặc thiếu, tôi không có... Tối hôm qua cũng không có... A... Câu dẫn Tứ thiếu... Thật sự... A... Không có..."

Tiếu Dao không biết hắn muốn trừng phạt mình như thế nào, vì cảm nhận của cơ thể, cô vẫn cảm thấy cần phải giải thích một chút.

Huống chi tối hôm qua cô thật sự không câu dẫn Quân tứ thiếu, cũng không cùng hắn phát sinh quan hệ "thật sự".

Dươиɠ ѵậŧ mỗi lần thọc vào trong đều gia tăng lực đạo, mỗi một lần đi vào, lúc sau lập tức liền lấy ra, tiện đà kɧıêυ ҡɧí©ɧ âm đế mẫn cảm.

"A..." Côn ŧᏂịŧ lại lần nữa cắm vào, Tiếu Dao không tránh khỏi, khẽ rên.

Dựa theo cảm giác, chắc là đã nhét vào một nửa qυყ đầυ, tuy rằng không có dừng lại, vẫn làm cô cảm thấy rất đau!

"Mặc thiếu, xin anh... Ưʍ... Tôi thật sự không có! A..."