Tính tình của cậu Thẩm này, thật sự không dễ ở chung như tư liệu miêu tả. Trong lòng tổng bí thư trưởng lặng lẽ nghĩ, tại sao có thể có Omega tính tình kém như vậy, à, trước kia cậu không phải là một Omega. Chẳng qua không sao, Thẩm Dục Bạch rất xinh đẹp, là kiểu khuôn mặt đặt trong đám người cũng vừa nhìn khó quên, ông ta từng gặp không ít Alpha, Beta, Omega, đều không xinh đẹp thoát tục như vị này, tính tình kém một chút cũng có thể hiểu được. Hi vọng mấy vị Alpha kết hôn với cậu Thẩm này cũng có thể hiểu được. Nghĩ đến chuyện này, ngài tổng bí thư trưởng lại có chút ưu sầu.
Tốc độ của Liên Bang rất nhanh, Thẩm Dục Bạch mới đồng ý chưa được mấy ngày đã sắp xếp Alpha cho cậu.
Alpha đầu tiên mà Liên Bang sắp xếp cho cậu chính là nguyên soái Chu Vân Thanh, quan chỉ huy tối cao của quân đội Liên Bang, biệt danh vũ khí hạt nhân hình người, năm nay 32 tuổi, bởi vì không có Omega khai thông tin tức tố cho hắn trong một khoảng thời gian dài nên tinh thần lực của hắn có xu hướng bạo động, một khi Chu Vân Thanh xảy ra chuyện gì, đó là một đả kích nặng nề đối với Liên Bang.
Cũng may nguyên thủ còn chưa phát rồ đến mức bắt Chu Vân Thanh và Thẩm Dục Bạch sinh con, chỉ là sắp xếp để khai thông tin tức tố trước, để hai người họ bồi dưỡng tình cảm.
Lúc Thẩm Dục Bạch nhìn thấy Chu Vân Thanh, đối phương đang ở trong một cái l*иg bằng kim loại vuông vức, bị trói lại ngồi trên một cái ghế đặc thù, cả người đều bị buộc lại bằng lưới điện, cúi thấp đầu, trông tinh thần không mấy tỉnh táo. Bác sĩ đi theo hổ thẹn nói: “Một khi lực lượng của nguyên soái mất kiểm soát, chỉ sợ toàn bộ hành tinh thủ đô này đều không gánh nổi, chúng tôi chỉ có thể kiềm chế nguyên soái lại bằng cách này.”
Thẩm Dục Bạch khẽ gật đầu, từ chối ý tốt muốn cậu mặc đồ bảo hộ của nhân viên công tác, đi thẳng vào. Trước khi cậu đến đã được huấn luyện, biết làm thế nào để phóng thích tin tức tố trấn an Alpha đang bị mất kiểm soát. Thẩm Dục Bạch tập trung tinh thần huy động tuyến thể của mình, mùi hoa hồng nồng đậm, như sinh ra giữa trời băng tuyết tràn ngập cả phòng.
Một giây sau, lông tơ khắp người Thẩm Dục Bạch dựng đứng cả lên, giống như có một con mãnh thú nào đó kinh khủng đến cùng cực thức tỉnh, mà lúc này cậu chính là con mồi bị nó để mắt tới. Mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt tản ra, xen lẫn một chỗ với mùi hoa hồng. Vẻ mặt trắng bệch của Thẩm Dục Bạch vẫn thờ ơ như cũ, nhìn nguyên soái đang dần dần thức tỉnh.