"Cậu Thẩm, tôi biết thỉnh cầu này quá mức mạo phạm cậu. Nhưng mà...Nguyên soái không thể không có người kế tục, Liên Bang trước mắt đang trong thời kỳ chiến tranh, một thời gian rất dài trong tương lai vẫn sẽ duy trì trạng thái này, chúng ta cần càng nhiều Alpha mạnh mẽ hơn gia nhập quân đội, chiến đấu vì Liên Bang, vì người dân của chúng ta..." Tổng bí thư trưởng do Nguyên Thủ Liên Bang phái tới nước miếng văng tung tóe không ngừng líu lo thuyết phục Thẩm Dục Bạch, Thẩm Dục Bạch chỉ cảm thấy phiền phức.
Cậu vuốt bản báo cáo kiểm tra trong tay, trên đó viết kết quả khám bệnh là, Omega thừa thụ cấp S, quá nực cười, cậu làm một Beta bình thường hai mươi sáu năm, thế mà sẽ phân hóa hai lần. Điều này có nghĩa là năng lực sinh sản của cậu mạnh hơn Omega bình thường, hơn nữa cậu và hầu hết Alpha khác có độ xứng đôi tin tức tố rất cao, có thể trấn an tin tức tố của bọn họ, càng quan trọng hơn là, cậu sẽ vĩnh viễn không bị một vị Alpha đánh dấu cả đời, có thể sinh hạ đời sau cho rất nhiều Alpha.
Hiện tại Omega khan hiếm, mà mấy vị tướng lĩnh cao cấp của Liên Bang đều là Alpha cấp S, bởi vì không có Omega phù hợp với bọn họ, thời gian dài không có được sự trấn an của tin tức tố, cho nên, chịu đủ sự tra tấn trong kỳ nhạy cảm, tinh thần nóng nảy, bất lợi cho quân đội tác chiến. Hơn nữa, bởi vì không có Omega xứng đôi, mấy vị này đều không có đời sau, phải biết rằng gen ưu tú không được di truyền lại, là tổn thất rất lớn đối với Liên Bang. Bởi vậy, quan chức cấp cao của Liên Bang đều chú ý tới cậu.
Cha mẹ cậu đều từng là tướng lĩnh cấp cao của Liên Bang, trong lúc chiến đấu với Trùng tộc thì cùng nhau hi sinh oanh liệt, cho nên sau khi có công huân, cậu ở Liên Bang vẫn có mấy phần ưu đãi, bởi vậy Nguyên Thủ cũng không thể cưỡng ép bức bách cậu, chỉ có thể phái bí thư trưởng tới thuyết phục.
Thẩm Dục Bạch mở một phòng vẽ tranh, mỗi ngày đều vẽ tranh ở trong phòng vẽ, rất ít khi giao lưu với người khác. Sau khi cha mẹ qua đời để lại cho cậu một số tài sản lớn, bởi vậy Thẩm Dục Bạch không thiếu tiền, huống chi cậu cũng không còn người thân nào, du͙© vọиɠ cá nhân rất thấp. Khó ngoạm giống như một cái mai rùa, tổng bí thư trưởng nói hồi lâu, nước bọt cũng khô rồi, vẫn không thấy vị này có phản ứng gì.
Quá ồn, Thẩm Dục Bạch nhìn chằm chằm khuôn mặt của bí thư trưởng, buồn bực lười suy nghĩ. Con người cậu ngoại trừ vẽ tranh, không quan tâm những thứ khác, chẳng qua nếu như cậu đồng ý, cha mẹ trên trời có linh hẳn sẽ rất vui mừng đi.
Ngay lúc tổng bí thư trưởng tuyệt vọng, Thẩm Dục Bạch nhếch môi cười nói: "Tôi đồng ý."
Khuôn mặt bí thư trưởng vốn ỉu xìu lập tức tỏa sáng: "Được được, về sau cậu Thẩm có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần Liên Bang làm được, cứ việc nói cứ việc nói."
"Không có yêu cầu gì cả, bây giờ ông có thể đi." Thẩm Dục Bạch từ trên ghế đứng lên, lạnh lùng nhìn lướt qua tổng bí thư trưởng, sau đó rất không lễ phép nhấc chân rời đi, để lại một mình bí thư trưởng trong phòng khách không phải biết làm sao.