Xuyên Nhanh: Ở Khi Ta Khóc Đem Ta Lấp Đầy

Chương 17: Giải Lương đêm khuya đối ra tay với cậu

Giải Trúc đôi tay dần dần buông xuống, để ở ngực trần trụi của hắn, bàn tay mềm nhũng đẩy hắn, lòng bàn tay lơ đãng mà cọ ѵυ" của hắn.

Giải Lương chịu không nổi động tác của cậu , nhưng cũng rất hưởng thụ, hắn dùng sức nắm, đôi tay cậu bị hắn nắm trong lòng bàn tay, kéo xuống chạm vào côn ŧᏂịŧ của hắn.

Tay chạm vào côn ŧᏂịŧ thô to, ngón tay cậu run lên, như bị nóng tỉnh vậy, hai mắt mông lung đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hân, mắt rưng rưng, cậu uốn éo muốn thoát khỏi hắn, môi lưỡi tách ra, làm cậu có thể thở.

Cậu chớp mắt, nước bắt đầu chảy xuống, vẻ mặt giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn, giọng run rẩy nói: “Giải Lương……”

“sao.” Giải Lương mặc dù bận nhưng vẫn trả lời, vẻ mặt âm trầm nhìn cậu, tiến lên hôn liếʍ nước mắt của cậu.

“anh tiếp tục kêu tên của em đi, em vẫn còn muốn nghe.”

Hắn cọ vào mặt cậu.

Giải Trúc cảm giác chính mình bị cọ đến cứng hơn.

Hắn quấn lấy tay cậu mát xa cho côn ŧᏂịŧ của hắn, không thông cảm cho cậu chút nào.

Hai mắt Giải Trúc buồn bã nhìn Giải Lương, trong mắt ướt dầm dề, giống như sắp khóc.

Giải Lương hô hấp càng dồn dập, hắn thích cậu như vậy, bị hắn bắt nạt đến khóc, chỉ có thể bị hắn ȶᏂασ phát ra tiếng kêu dâʍ đãиɠ vô lực, ngu ngốc, đơn thuần, dễ lừa và lương thiện.

Cậu nói: “Sao em ở đây?”

Giải Lương cười khẽ, còn có thể vì sao, vì ȶᏂασ cậu a.

Hắn lại cọ mặt cậu, ủy khuất nói: “anh ơi, em rất khó chịu, chạy tới đây để tìm anh.”

Giải Lương đờ đẫn: Khó chịu là lí do để ngươi lấy chìa khóa vào phòng đúng không?

Giải Trúc chần chờ suy nghĩ: “…… Khó chịu?”

“Đúng vậy ——” Giải Lương kéo âm cuối, giống như làm nũng dùng côn ŧᏂịŧ đâm thân dưới Giải Trúc , cho dù cách hai lớp vải, vẫn có cảm giác côn ŧᏂịŧ tồn tại, hắn hừ một tiếng nói: “anh, côn ŧᏂịŧ của em rất khó chịu.”

Hắn cười mà đĩnh côn ŧᏂịŧ, giống như mới phát hiện, kêu một tiếng, giọng điệu vô tội: “ anh cũng cứng hả……”

Giải Trúc bị hắn cọ đến kêu lên, cậu giống như tức giận, lông mày nhăn lại nói: “Giải Lương! Em cút xuống dưới đi !”

Giải Lương nghe cậu mắng liền càng cứng, trong lòng hắn kêu một tiếng, ủy khuất cùng cậu nói: “Anh thật là hung dữ, nhưng bộ dáng anh mắng em cũng thật là đẹp mắt, giọng cũng dễ nghe……”

Cứng lên cho ngươi xem.

“Đại ca, anh trai của em……”

Hắn âm thanh vốn là có chút tà khí, bình thường nói chuyện không đứng đắn, nhưng âm thanh của hắn mang theo âm cuối kéo dài liền giống như làm nũng, để gần lỗ tai cậu nói chuyện, lỗ tai cậu tê dại giống như bị điện giật.

Hắn biết rõ ưu thế của mình, cố ý nói sát tai cậu, thừa dịp cậu thất thần, há mồm ngậm lấy lỗ tai đáng yêu của cậu.

Cả người cậu run lên một chút.

Phản ứng cũng rất đáng yêu.

Hắn dùng tay thọc vào bên trong qυầи ɭóŧ, nắm cái mông giống cục bột của cậu nắn thành nhiều hình dạng khác nhau.

Một tay kia để ở hai tay cậu, hắn nhẹ nhàng di chuyển côn ŧᏂịŧ, cọ xác với côn ŧᏂịŧ cậu, côn ŧᏂịŧ hai người để trong quần ngủ, bởi vì nhiễm du͙© vọиɠ mà sậm hơn.

Giải Trúc còn tức giận, đôi mắt có chút hồng, giọng điệu ôn hòa ngày thường bây giờ có chút cứng ngắc: “Giải Lương, em điên hả…… Ô…… Bây giờ là giờ nào, em không đi ngủ mà lại chạy đến phòng của anh, quan hệ giữa chúng ta, một lần lúc buổi chiều cũng đã khác thường…… Anh không ngốc, em đối với anh như vậy, có còn coi anh là người không?”

Giải Lương thấy Giải Trúc thật sự có điểm sốt ruột, đôi mắt hồng hồng, trong lòng lại không có không kiên nhẫn.

Hắn dừng lại động tác, như đang tự hỏi một lát.

Hắn biết tính cách của cậu, hiện tại nói như vậy, không phải chỉ sợ bị nam nhân ȶᏂασ, mà càng sợ quan hệ của hai người bị bại lộ. Chuyện huynh đệ lσạи ɭυâи, luôn là đề tài nói chuyện say sưa của người khác, danh tiếng của Giải gia lớn như vậy, cùng với nhiều đối thủ và truyền thông chú ý, theo Giải Trúc nói, nếu bị truyền ra thì sẽ bị tổn thất nặng nề.

Tuy rằng cậu yếu đuối nhu nhược, đối chuyện này sợ hãi, nhưng trong ánh mắt của cậu lại chứa đầy lo lắng cho hắn.

Cậu đang lo lắng hắn sẽ bị người khác nói sao?