Đông Cung Mị

Chương 41: Tâm Tư Sâu Nặng Của Cô Nương

Ngọc Lan nghiêm túc nói: "Đa tạ nhũ mẫu chỉ bảo."

Đến viện Tường Vi đã gần nửa tháng, luận đầu óc, nàng không thông minh nhanh nhẹn như Cẩm Tú, luận tài hùng biện ,nàng không khéo nói bằng Ngân Bảo, luận tính cách, nàng không nhu thuận hiểu chuyện như Trân Châu.

Nhưng nàng ta vẫn âm thầm chú ý, sau nhiều ngày như vậy, phát hiện chủ nhân mới của mình là người hiểu chuyện nên buông bỏ lo lắng. Chỉ muốn an phận làm chuyện bản thân nên làm.

Hiện tại những lời này của Chu ma ma, không thể không làm cho nàng ta càng thêm kiên định phán đoán của mình.

Chu ma ma trở lại Vinh An Đường.

Lão phu nhân đang do nha hoàn Bích Ngọc hầu hạ uống nửa chén cháo gạo nếp sen xanh, thấy Chu ma ma vén rèm lên, cười chỉ vào hộp thức ăn sơn đỏ trên bàn: "Trời rét đậm, nửa chén cháo nóng này ngươi uống cho ấm thân thể. ”

Chu ma ma vội nói tạ ơn.

Lão phu nhân đối đãi với hạ nhân từ trước đến nay rất khoan dung, có cái gì ngon thú vị, đều tiện tay thưởng cho người bên cạnh, Chu ma ma thϊếp thân hầu hạ nhiều năm, sớm đã quen với tính tình lão phu nhân như vậy, cho nên cũng không từ chối.

Tự có tiểu nha hoàn bưng chậu lên, Chu ma ma rửa tay, bưng hộp thức ăn đi đến gian bên.

Một lát sau, Chu ma ma mới lần nữa xuất hiện ở phòng ấm, nhóm tiểu nha hoàn lặng lẽ lui xuống.

B"a nha đầu này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Nụ cười của lão phu nhân nhạt đi: "Biết rõ không?”

Chu ma ma cầm một tấm chăn lông tơ ấm áp, nhẹ nhàng đắp lên đùi lão phu nhân, cười nói: "Lão phu nhân ngài biết rõ mọi việc, không ngoài dự liệu của ngài, ba vị tiểu thư trong phủ quả nhiên nảy sinh hiềm khích. ”

Ánh mắt lão phu nhân ngưng tụ, bộ dáng đã sớm đoán được: "Ồ?"

Chu ma ma liền hạ thấp thanh âm, chậm rãi bẩm báo những gì vừa nhìn thấy: "Nô tỳ được lão phu nhân phân phó, liền đi theo ba vị tiểu thư ra khỏi hành lang.”

Chăn lông tơ ôm vào trong ngực, vừa nhẹ vừa ấm, rất thoải mái, lão phu nhân thích ý híp mắt, nghe Chu ma ma tiếp tục bẩm báo.

"Vốn mấy tỷ muội cũng không có chuyện gì, Ngũ tiểu thư cùng Tam tiểu thư đột nhiên náo loạn hai câu, Tam tiểu thư kia là người miệng lưỡi lanh lợi, Ngũ tiểu thư nói không lại nên tức giận muốn đánh người, không ngờ một cước hụt thiếu chút nữa rơi xuống bậc thang. Cũng may Tam tiểu thư đúng lúc đỡ được, bằng không cú ngã này sẽ nát mặt. ”

Lão phu nhân ngồi thẳng người: "Có biết Vi nhi đã nói gì, mà Vũ nhi tức giận đến mức động thủ không? ”

Chu ma ma dừng một chút, mới nói: "Việc này nói đến vẫn là của Ngũ tiểu thư không phải, lợi dụng sự khác biệt giữa đích thứ để làm tổn thương Tam tiểu thư. Tam tiểu thư liền nói lão phu nhân thương nàng nên dẫn nàng theo, Ngũ tiểu thư nghe xong liền tức giận."

Lão phu nhân không khỏi nở nụ cười một tiếng, không biết vì bất mãn hay vì cái gì.

"Chuyện lớn bao nhiêu, cũng phải lấy ra cãi nhau. Vi nhi kia cũng vậy, Vũ nhi tuổi còn nhỏ tùy hứng, còn nó đã mười sáu tuổi sao còn trẻ con như vậy. ”

"Ôi—— "

Lại thở dài, có chút tiếc hận nói, " nha đầu kia rốt cuộc cũng vì không được nuôi dưỡng bên người, đáng tiếc cho một tư chất tốt như vậy."

"Lão phu nhân có điều không biết." Chu ma ma châm chước nói, "Lúc Ngũ tiểu thư ngã xuống, người kịp thời ra tay cứu giúp chính là Tam tiểu thư. Sau đó nô tỳ xuất hiện, Ngũ tiểu thư tựa hồ còn muốn nháo lớn, là Tam tiểu thư bốn lạng ngàn cân hóa giải. ” (lấy từ triết học Đạo giáo Cái gọi là “tứ lượng kéo ngàn cân” có nghĩa là một thế lực nhỏ thắng một thế lực lớn, một nỗ lực nhỏ mang lại lợi ích lớn lao.)

Lão phu nhân sửng sốt, hỏi: "Vậy Yến nhi đâu? Nó từ trước đến nay là người hiểu chuyện, không giải thích hai câu sao? ”

Chu ma ma thấy lão phu nhân chủ động hỏi, cũng không trực tiếp bình luận, chỉ cười nói: "Tỷ muội đấu võ mồm, Tứ tiểu thư khó xử, không tiện tùy tiện nhúng tay vào, cũng có thể hiểu được. ”

Ánh mắt lão phu nhân lóe lên.

Chu ma ma không tiện chỉ trích tiểu thư trong phủ, nhưng trong lòng lão phu nhân lại như gương sáng.

Mới vừa rồi mấy tỷ muội ở trong phòng uống trà sữa, bà ấy liền nhìn ra Vũ nhi có điểm khác thường, cho nên mới bảo Chu ma ma đi tìm hiểu một chút.

Nhưng Yến nhi từ trước đến nay đều là người hiểu chuyện, hiện tại hai người kia cãi nhau, lại lựa chọn ngư ông đắc lợi, có thể thấy được đang có tâm tư riêng.

Lão phu nhân thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Cô nương càng lớn, tâm tư càng sâu nặng, người làm tổ mẫu như ta, nhìn không thấu các nàng."

Chu ma ma lại cười nói: "Sau đó đi Tường Vi viện, ngồi ở trong phòng một lát.

Nô tỳ cẩn thận đánh giá tình huống trong viện.

Hoa ra hoa, trái ra trái, sạch sẽ thoải mái, một bộ dáng gọn gàng, thực sự không giống như khu vườn hoang vắng trước đây.

Những nha hoàn bà tử kia, vậy mà không có một ai lắm lời lười biếng, chắc hẳn Tam tiểu thư thật sự là người biết trấn chỉnh.

Lão phu nhân, nếu thật sự cân nhắc cùng Giang Hạ vương phủ thông gia, nô tỳ thấy lựa chọn Tam tiểu thư là thích hợp nhất. Thông minh cơ mẫn, tiến lùi có độ, cũng không phải là người một mực ẩn nhẫn, đối mặt với ức hϊếp biết cách phản kích, đồng thời lại có thể tận lực khống chế sự tình, người như vậy, nếu có thể gả đến vương phủ, nhất định sẽ làm Triệu phủ vẻ vang. ”

"Nghe ngươi phân tích như thế cũng không tệ."

Lão phu nhân thở dài, "Mối quan hệ giữa chúng ta cùng Giang Hạ vương phủ xấu hổ như vậy, nếu Vương phi thật sự nhìn trúng Vi nhi, gả nó qua đó cũng làm cho ta yên tâm một chút. Về phần Yến nhi, sau này nó bình an là được rồi, thế gia vọng tộc cùng tiền triều như nước đυ.c vậy, cũng không muốn để nó lội vào đó. ”

Là người của gia tộc như Triệu phủ, hôn sự của nữ nhi không chỉ đơn giản là lấy chồng, mà còn muốn trở thành một sợi dây liên kết lợi ích, có hiệu quả hợp tác cùng có lợi.

Mà Triệu Thừa Yến, khi đối mặt với phân tranh tỷ muội lại lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, khó bảo đảm sau này trước nguy cơ của gia tộc nàng ta có lựa chọn lùi bước hay không.

Một chuyện tâm sự cứ như vậy định ra, lão phu nhân nhìn Triệu Tích Vi càng thuận mắt, từ đó về sau cũng dần dần có thêm vài phần yêu thương, cái gì ngon cũng sẽ cố ý thưởng một phần cho Tường Vi viện, những biến hóa này tạm thời không nhắc tới.

Rất nhanh tới ngày mười bảy tháng mười một.

Chân trời lộ ra một mảng trắng, vó ngựa lạch cạch đạp qua con đường đá xanh, đánh thức dân chúng ven đường từ trong giấc ngủ.

Những cỗ xe sang trọng với tua rua màu xanh ngọc lục bảo và ngọc trai khởi hành từ Kim Quang Môn, hộ vệ áo gấm cưỡi ngựa lớn theo sát phía sau.

Người lớn nhìn thấy tràng diện khuynh thành diễn ra như vậy, liền biết những hoàng thân quốc thích này lại có yến hội long trọng gì rồi.

Đám trẻ con không biết rõ tình hình, hưng phấn ghé vào trên bệ cửa sổ ồn ào: "Mau nhìn xem! Xe ngựa thật lớn, ngựa thật cao!"

Bị người lớn một tay xách cổ: "Ngoan ngoãn đi, ngươi còn la hét nữa, thì sẽ bảo Bình Nguyên Hầu bắt ngươi đi nướng ăn! ”

"..."

Cậu bé trên bệ cửa sổ sợ tới mức run rẩy, lập tức rụt cổ lại.

Cửa sổ bên cạnh có bé gái không hiểu chuyện nhỏ giọng hỏi một câu: "Mẫu thân, Bình Nguyên Hầu thật sự ăn tiểu hài tử sao? ”

Lập tức bị một người phụ nữ áo vải che miệng lại: "Đậu Nha, lời này cũng đừng nói lung tung! Để cho Bình Nguyên Hầu biết ngươi mất mạng! ”

Bên cạnh một nam hài lớn tuổi lắp bắp nói: "Đậu nha, bình, bình nguyên hầu hắn thật sự ăn thịt người! Ta nghe người nói ở quán trà nói, lúc hắn đánh giặc ở Lương Châu đã ăn qua người..."

Bé gái "Oa" một tiếng khóc lên.

Sắc mặt người phụ nữ áo vải đại biến, vội vàng đóng cửa sổ lại.

Trong nháy mắt, con đường yên tĩnh trở lại.