Yến Hân ôm mèo ngồi trên sa lon, không biết bà đang nghĩ gì mà lúc Trương Thiếu Ngôn và Đỗ Hữu Vi đến cũng không phát hiện, đến khi nữ hầu nhắc nhở, bà mới hồi phục tinh thần.
"Tới rồi à?" Yến Hân ngẩng đầu, nhìn về phía Trương Thiếu Ngôn và Đỗ Hữu Vi đứng trước sô pha. Trương Thiếu Ngôn gật đầu, hỏi: "Chuyện mẹ nói trong điện thoại là gì?"
Yến Hân chỉ ghế salon đối diện, nói: "Các con ngồi trước đã."
Đỗ Hữu Vi kéo Trương Thiếu Ngôn ngồi xuống, Yến Hân vừa vuốt mèo, vừa hồi tưởng: "Đó là chuyện của hai mươi năm trước, lúc ấy mẹ chưa ở ẩn. Có một ngày công ty nhận được một cái hộp gửi cho mẹ, mẹ mở ra liền thấy một bao máu."
Trương Thiếu Ngôn hơi sững sờ: "Máu?"
"Đúng vậy." Yến Hân nói: "Lúc ấy mọi người đều bị dọa sợ, khi đó mẹ đã nổi tiếng, có rất nhiều người thích mẹ, cũng có những người ghét mẹ. Bao máu này... thật ra đây không phải lần đầu tiên mẹ nhận được mấy món đồ ác ý, trước đó mẹ cũng nhận được thư đe dọa, rất giống những thư đe dọa trên tivi, các chữ đều được lấy từ trên báo rồi dán lên."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó không lâu, mẹ lại nhận được một con búp bê."
"Búp bê?" Bây giờ Đỗ Hữu Vi rất mẫn cảm với hai chữ "búp bê" này: "Là giống với cái trại huấn luyện nhận được ạ?"
Yến Hân nói: "Lúc đầu dì cũng không chắc, dù sao đã lâu như vậy. Dì xem video trên mạng xong, đặc biệt đi kiếm con búp bê kia so sánh một chút. Đúng là rất giống."
". . ." Đỗ Hữu Vi đánh gãy lời bà: "Con búp bê kia dì còn giữ ạ? ? ?"
"Đúng thế." Yến Hân cười dịu dàng: "Dì cảm thấy rất thú vị."
Đỗ Hữu Vi: ". . ."
Cô thấy Yến Hân và Diệp Văn Tu trò chuyện rất hợp.
"Dì tìm thấy con búp bê rồi, các con muốn nhìn không?"
"Không ạ." Đỗ Hữu Vi khoát tay.
"Lấy ra xem một chút đi mẹ." Trương Thiếu Ngôn nói.
Đỗ Hữu Vi: ". . ." Sao Trương Thiếu Ngôn cũng không sợ? ?
Nữ giúp việc không dám đi, Yến Hân liền kêu người làm vườn đi lấy. Búp bê để trong hộp, hơi bẩn, nhìn qua cũng có chút cổ. Trương Thiếu Ngôn cầm con búp bê, vỗ vỗ người nó, nó "nở nụ cười".
". . ." Đỗ Hữu Vi lễ phép hỏi: "Đã hai mươi năm rồi... nó... vì sao... còn cười?"
Yến Hân nói: "À! Lúc dì tìm thấy thì nó không thể cười, có thể là không có pin nên dì đổi cho nó pin mới."
Đỗ Hữu Vi: ". . ."
"Sao thế? Có phải chương trình cũng nhận được con này?" Yến Hân mong đợi hỏi.
"Nhìn rất giống nhau." Trương Thiếu Ngôn gọi Cao Dã đến, kêu anh ta đi thăm dò con búp bê của chương trình, sau đó hỏi Yến Hân: "Năm đó mẹ có tra được con búp bê này do ai tặng không?"
Yến Hân gật đầu: "Tra được, là một người theo đuổi mẹ, vì mẹ từ chối hắn ta, hắn ta liền dùng phương thức này trả thù mẹ. Bao máu kia cũng do hắn gửi tới."
Trương Thiếu Ngôn hỏi: "Người đó là ai?"
Yến Hân nhún vai: "Mẹ không nhớ rõ, năm đó nhiều người theo đuổi mẹ như vậy sao mẹ có thể nhớ hết."
Đỗ Hữu Vi: ". . ."
"Nhưng hai mươi mấy năm trôi qua rồi, người kia cũng già rồi, chắc không đùa bọn nam sinh trẻ tuổi đâu."
Đỗ Hữu Vi nhíu mày nghĩ: "Vậy bây giờ kẻ này bắt chước người năm đó?"
"Có khả năng này." Trương Thiếu Ngôn hỏi Yến Hân: "Chuyện lúc ấy có người nào biết không?"
Yến Hân suy nghĩ một hồi, nói: "Nhân viên công tác đều biết, còn có một số truyền thông nhắm đến mẹ chắc cũng biết."
Phạm vi này có chút rộng, mà nhân viên công tác năm đó, bây giờ cũng có rất nhiều người đã sớm không còn trong vòng giải trí, muốn điều tra cũng rất khó.
"Con sẽ tận lực tìm người tra rõ." Trương Thiếu Ngôn nói.
Đỗ Hữu Vi vẫn có chút không rõ: "Thế động cơ của người này là gì? Vì Tạ Linh quá phách lối?"
Lý do này có chút thuyết phục.
Trương Thiếu Ngôn nói: "Tìm được người làm, mọi việc cũng sẽ rõ ràng."
Việc của hai mươi năm trước Đỗ Hữu Vi không rõ ràng, nhưng việc bây giờ của trại huấn luyện, cô cảm thấy là hướng về Tạ Linh, nếu từ Tạ Linh mà tới, có thể là vì cái gì?
Cô hẹn tổ tiết mục, nói muốn đi thăm nghệ sĩ của mình. Trước đó Trương Thiếu Ngôn đã bàn giao với cô, nếu muốn đi trại huấn luyện, phải kêu anh đi cùng, cho nên Đỗ Hữu Vi nói cho anh sớm một ngày.
Ba người Diệp Văn Tu ở trại huấn luyện vì thiết bị giải trí duy nhất là điện thoại bị lấy mất, thời gian này trôi qua vô cùng nhàm chán. Nghe Đỗ Hữu Vi muốn tới thăm bọn họ, ba người như tù bình có thân nhân đến thăm, mừng rỡ như điên.
Ba người xếp hàng nhiệt liệt hoan nghênh Đỗ Hữu Vi, đến khi phát hiện Đỗ Hữu Vi không đi một mình mà còn đi chung với Trương Thiếu Ngôn, nụ cười trên mặt dần đóng băng.
"Bà chủ... Vị này là?" Hàn Dương nhanh mồm nhanh miệng cũng biến thành lắp bắp trước mặt Trương Thiếu Ngôn .
Đỗ Hữu Vi ho khan một tiếng, nói với ba người: "Tôi long trọng giới thiệu, vị này là người đầu tư lớn nhất của chúng ta, Trương Thiếu Ngôn! Mọi người hoan nghênh!"
F3 vỗ tay một cách máy móc.
Đỗ Hữu Vi nói: "Sao tôi cảm thấy tiếng vỗ tay không nhiệt liệt chút nào nhỉ?"
Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên như pháo nổ.
". . . Ngừng." Trương Thiếu Ngôn thấy có nhiều người nhìn bọn họ, kịp thời ngăn những hành vi thiểu năng này.
"Gần đây các anh sống tốt chứ? Có gặp được người nào kỳ quái không?" Đỗ Hữu Vi hỏi.
Ba người lắc đầu, Hàn Dương đại biểu trả lời: "Sau khi xảy ra sự kiện búp bê cũng không có chuyện gì, nhưng tâm trạng của mọi người vẫn có chút ảnh hưởng, thảm nhất chính là muốn chơi điện thoại làm dịu tâm trạng cũng không được!"
Chuyện này mọi người ít hay nhiều đều có chút oán giận đối với Tạ Linh, cũng vì anh ta không tuân theo điều mà tổ đạo diễn nói mới dẫn đến việc điện thoại của mọi người đều bị lấy.
Đỗ Hữu Vi trấn an: "Tổ đạo diễn làm vậy cũng vì muốn tốt cho các anh, có nhiều thời gian và tâm trạng thì sao không dùng để luyện tập cho tốt đi? Mê muội mất ý chí đó."
Hàn Dương nói: "Mê muội mất ý chí nhưng rất thú vị nha."
". . ." Đỗ Hữu Vi quay đầu nhìn về phía Trương Thiếu Ngôn: "Ở công ty của anh, nếu có nhân viên nào dám chống đối ông chủ thì anh hay làm gì?"
Trương Thiếu Ngôn nói: "Đuổi việc."
Hàn Dương lập tức kiên định nói: "Tôi cảm thấy tổ đạo diễn làm như vậy rất đúng! Chúng tôi tới đây không phải để chơi điện thoại mà nên vùi đầu vào huấn luyện!"
Diệp Văn Tu và Từ Hàng khinh bỉ nhìn anh ta.
Đỗ Hữu Vi thỏa mãn gật đầu: "Nhớ cho tôi thấy biểu hiện mà các anh tập luyện được, Mạnh Hi ở ngoài cũng không nhàn rỗi đâu."
Trương Thiếu Ngôn nhìn xung quanh một lần, nói với Đỗ Hữu Vi: "Anh đi tìm lãnh đạo đài truyền hình nói chuyện một lát, em ở đây không nên chạy loạn. Đợi chút nữa anh đến tìm em."
"Vâng." Đỗ Hữu Vi gật đầu.
Nhìn các thành viên của F3 nhảy một đoạn, tất cả đều có tiến bộ, đặc biệt là Diệp Văn Tu, tiến bộ hết sức rõ ràng. Đỗ Hữu Vi thấy anh ta cố gắng như vậy, quyết định tha cho video búp bê mà anh ta gửi: "Diệp Văn Tu không tệ, tiến bộ rất lớn."
Từ Hàng nói: "Ngày lúc tranh tài, Tạ Linh nói cậu ấy không xứng lấy B, cậu ấy luôn ghi trong lòng."
Đỗ Hữu Vi nhíu mày: "Mang thù dai thế?"
"Cũng không phải, mỗi ngày đều kéo tôi đi luyện tập, tôi cảm thấy công ty nên cho tôi một chút tiền thưởng."
Đỗ Hữu Vi cự tuyệt: "Phần tiền này nên cho Diệp Văn Tu."
". . ." Diệp Văn Tu trầm mặc giật giật khóe môi: "Công ty lớn như vậy còn có người đầu tư là Trương Thiếu Ngôn, cô thậm chí còn không cho tiền thưởng?"
Đỗ Hữu Vi mỉm cười nhìn anh ta: "Anh nghĩ nếu tôi nói ai gửi video búp bê kinh khủng đó cho tôi thì Trương Thiếu Ngôn sẽ làm gì nhỉ?"
Diệp Văn Tu: ". . ."
Con búp bê kia thế nào? Rõ ràng rất đáng yêu mà.
"Tôi đi mua nước, các anh ở đây chờ tôi một chút." Trên đường tới đây Đỗ Hữu Vi có thấy một máy bán hàng tự động, định đi mua nước.
Hàn Dương hỏi: "Có mua cho chúng tôi không?"
". . . Có!"
Diệp Văn Tu đuổi theo Đỗ Hữu Vi, nói với cô: "Tôi đi cùng cô, nhiều như vậy cô cũng ôm không hết."
Đỗ Hữu Vi ngẩng đầu nhìn anh ta vài lần, mấy nam sinh này, mặc dù tuổi tác nhỏ hơn Đỗ Hữu Vi nhưng ai cũng cao hơn cô. Diệp Văn Tu là người cao nhất trong mấy người bọn họ, lúc bình thường không nói lời nào tựa như thiếu niên phiên bản bá đạo tổng tài, không đúng, phải là bá đạo idol?
"Không nghĩ tới anh nhìn lạnh như băng, tính cách lại rất ấm áp."
Diệp Văn Tu bị cô nói như vậy cũng có chút thẹn thùng, dù sao tuổi tác còn nhỏ.
Hai người đi đến chỗ máy bán hàng tự động, Đỗ Hữu Vi lấy tiền ra mua sau đó đưa mấy chai nước cho Diệp Văn Tu. Bên cạnh chỗ máy bán hàng tự động là một phòng tiếp khách nhỏ, nơi đó truyền đến giọng nói của hai người, Đỗ Hữu Vi nhìn thoáng qua, là Tạ Linh và một người đàn ông trung niên.
"Đi thôi, nhanh chóng rời khỏi nơi này, bây giờ cha đi tìm tổ đạo diễn nói rõ ràng." Người đàn ông trung niên nhìn qua hết sức tức giận, nói chuyện cũng nghe ra được sự tức giận. Tạ Linh nghe người đó nói vậy, cũng tức giận: "Cha dựa vào cái gì? Vất vả lắm con mới có cơ hội này, cha dựa vào cái gì mà muốn con rời khỏi?"
"Con có cần vì làm minh tinh gì đó mà đến tính mạng cũng không cần?" Người đàn ông trung niên giận không kiềm được: "Mấy chuyện lần này rõ ràng đều hướng về phía con, con không sợ sao?"
Nói đến đây, sắc mặt Tạ Linh hơi đổi nhưng vẫn vịt chết mạnh miệng: "Tóm lại con sẽ không rời khỏi cuộc thi."
"Mua nước xong rồi." Diệp Văn Tu ôm mấy chai nước trong tay, cũng nhìn qua phòng nhỏ bên cạnh: "Sao vậy?"
Đỗ Hữu Vi nói: "Người kia có thể là cha của Tạ Linh, chúng ta vào chào một chút."
Tạ Linh đắc tội người nào, tổ tiết mục không nói nhưng cha của anh ta rất kích động. Đặc biệt là chuyện ông ta kêu Tạ Linh bỏ thi đấu, cô luôn cảm thấy ông ta biết cái gì đó.
Diệp Văn Tu ở sau lưng cô đi vào. Trông thấy có người tiến đến, Tạ Linh và ba anh ta cũng ngừng cãi lộn. Anh ta nhìn Đỗ Hữu Vi một chút, có chút không kiên nhẫn hỏi: "Sao các người lại ở đây?"
Đỗ Hữu Vi nói: "Chúng tôi đến mua nước, nghe thấy có người cãi nhau liền đến xem. Vị tiên sinh này là cha anh?"
"Có liên quan gì đến cô à?"
Đỗ Hữu Vi vừa định trả lời, điện thoại cô liền vang lên. Cô lấy ra xem, là Yến Hân gọi tới.
Cô ngẩn người, rất nhanh nhận điện thoại: "Dì ạ?"
"Hữu Vi à, ngày đó, sau khi các con về, dì có nghĩ rất lâu, rốt cuộc dì cũng nhớ ra người kia!" Giọng Yến Hân nghe có chút kích động, một tiếng mèo kêu vang lên, giọng nói của bà mới truyền tới: "Dì có thấy ảnh của Tạ Linh, cậu ta và người gửi bao máu cho dì vào năm đó rất giống nhau. Dì có nhờ bạn tra một chút, thì ra người gửi cho dì những vật kia chính là ba của cậu ta, Tạ Kiến!" Nói xong Yến Hân liền cúp máy.
Đỗ Hữu Vi: ". . ."
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, sau khi trầm mặc vài giây mới cười với ông ta: "Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài tên là Tạ Kiến phải không?"
Người đàn ông trung niên sững sờ: "Sao cô biết?"
Đỗ Hữu Vi: ". . ." Cô tình nguyện không biết.
Bỗng nhiên Diệp Văn Tu đứng ngay cửa bị người ta đẩy một cái, theo cái đẩy đó là đồ bật lửa được ném từ bên ngoài phòng vào, bật lửa rơi trên ghế sa lon, "Oanh" một tiếng bắt đầu cháy.
Mọi người trong phòng còn chưa kịp phản ứng thì cửa lại "Răng rắc" một tiếng, bị khóa trái.
Tạ Kiến là người thứ nhất xông lên đẩy cửa, vừa đẩy vừa hô cứu mạng. Sắc mặt Tạ Linh trắng bệch ngồi trên mặt đất, tựa hồ là sợ đến choáng váng. Diệp Văn Tu mở mấy chai nước vừa mua ra, xối trên người Đỗ Hữu Vi, lại cởϊ áσ sơ mi, thấm nước rồi đưa cho Đỗ Hữu Vi che mũi miệng.
Lúc này Đỗ Hữu Vi cũng hơi tỉnh táo, một tay che mũi miệng, một tay gọi điện thoại cho Trương Thiếu Ngôn. Diệp Văn Tu nhặt một chai nước từ dưới đất lên, kết quả bị Tạ Kiến cướp. Anh mấp máy môi, không đoạt lại, dùng tay che mũi miệng đi đến gần ghế sô pha, nhặt một chai nước lên.
Vừa rồi anh mua sáu chai nước, nhưng bị người ta đẩy một cái, có mấy chai nước rớt xuống dưới ghế sô pha, bây giờ không nhặt được.
Bên Đỗ Hữu Vi, Trương Thiếu Ngôn rất nhanh nhận điện thoại, tay cô cầm điện thoại có chút run nhẹ nhưng vẫn duy trì tỉnh táo nói chuyện: "Trương Thiếu Ngôn, bên chỗ em có cháy, anh mau dẫn người đến mở cửa. Địa điểm là chỗ vừa rồi chúng ta gặp mặt, có máy bán hàng tự động."
Trương Thiếu Ngôn nghe có cháy liền đứng lên, lãnh đạo ngồi đối diện anh bị sắc mặt căng thẳng của anh dọa giật mình, không dám thở mạnh.
"Anh lập tức dẫn người tới, tình huống bây giờ thế nào?"
"Ghế sô pha đã bị cháy, may mà trong phòng không có nhiều đồ, có thể chống đỡ một lát."
Trương Thiếu Ngôn nắm chặt điện thoại, vất vả lắm mới đứng vững: "Anh đến ngay, em đừng cúp điện thoại."
Vì ghế sa lon bị đốt, sương mù trong phòng ngày càng nhiều, người trong phòng cũng không ngừng ho khan. Đỗ Hữu Vi có áo sơ mi che khuất miệng và mũi nên đỡ hơn, Tạ Kiến ho một hồi liền đi tới muốn cướp áo sơ mi cô đang che.
Diệp Văn Tu phát giác được ý đồ của ông ta, lập tức ngăn cản: "Ông tính làm gì?"
Tạ Kiến không nói gì, không khách khí đẩy anh ra, dù sao Diệp Văn Tu vẫn là đàn ông, rất nhanh lại cản ông ta: "Ông đoạt đồ của một người phụ nữ, ông còn là đàn ông sao?"
Tạ Kiến thở hổn hển nói: "Tôi quan tâm cô ta là phụ nữ làm gì, cô ta quan trọng vậy con trai tôi thì sao? ! Cậu không thấy Tạ Linh sắp không chịu được à!"
Cuộc tranh chấp này truyền vào tai Trương Thiếu Ngôn, sắc mặt của anh lạnh lại, hơi thở có chút bất ổn hỏi Đỗ Hữu Vi: "Xảy ra chuyện gì?"
Đỗ Hữu Vi nói: "Không có việc gì, không cần lo lắng."
Trương Thiếu Ngôn trầm mặc hơn, tiếng hít thở ngày càng gấp rút: "Anh đến liền, đừng sợ."
"Vâng."
Trương Thiếu Ngôn đến rất nhanh, đi cùng còn có nhân viên công tác. Nhưng vấn đề bây giờ là chìa khóa cửa không biết bị ai cầm đi.
Trương Thiếu Ngôn không chờ bọn họ tìm, trực tiếp phá cửa, những người khác thấy thế cũng phá theo anh.
Phòng khách này không có hệ thống báo cháy và chữa cháy, thế mà cửa lại rất chắc. Mấy người phá một hồi cửa cũng không lỏng hơn, cuối cùng bảo vệ trực tiếp đến phòng bếp tìm một con dao lớn chặt nát khóa cửa.
Cửa mở, Diệp Văn Tu che chở Đỗ Hữu Vi đi ra, Tạ Kiến dìu lấy con của ông ta còn muốn đẩy bọn họ để ra trước, Trương Thiếu Ngôn đưa tay bắt được Đỗ Hữu Vi, kéo cô từ bên trong ra ngoài.
Đến khi Đỗ Hữu Vi ôm vào ngực, tim của Trương Thiếu Ngôn nhảy loạn một hồi mới trở về.
Đỗ Hữu Vi bị anh ôm trong ngực, cảm giác được cánh tay run rẩy của anh một cách rõ ràng.
"Em không sao." Cô tựa đầu vào ngực anh, nhẹ giọng nói một câu.
Vì cứu viện kịp thời, người trong phòng ngoại trừ tinh thần hơi hoảng hốt cũng không có bị thương. Nhân viên chữa cháy cũng kịp thời tới dập tắt hoả hoạn.
Tổ tiết mục không ngừng trấn an tinh thần của mọi người nhưng sắc mặt của Trương Thiếu Ngôn vẫn lạnh như cũ: "Các người phòng cháy như vậy sao? Không có hệ thống chữa cháy, ngay cả máy báo động cũng không có?"
Người của tổ tiết mục người vội vàng chịu tội: "Đây đúng là sơ suất của chúng tôi, bởi vì trại huấn luyện chỉ là dựng tạm thời, ký túc xá và phòng huấn luyện của học viên, đều có người của chúng tôi ở đó, nơi này thực ra không có gì lo lắng. Nhưng chúng tôi vẫn có đội chữa cháy, thiết bị cũng không thiếu một cái."
Trương Thiếu Ngôn không muốn nghe bọn họ giải thích: "Chuyện này tôi không muốn nhắc lại, người phóng hỏa đã tìm được chưa?"
"Còn đang điều tra, nhân viên chữa cháy cũng đang tra nguyên nhân."
Chuyện này huyên náo như thế, video rất nhanh liền đăng lên mạng. Trước tiên là video từ đâu ra, tổ tiết mục cũng không rảnh truy cứu mà nhanh chóng tìm người phóng hỏa, cho dân mạng một kết quả tốt mới có thể vãn hồi hình tượng.
Để an toàn, mọi người được đưa đến bệnh viện kiểm tra. Bệnh viện cũng náo nhiệt vô cùng, anh của Đỗ Hữu Vi và Lý Như, Cao Dã và Vệ Duệ, F4 của công ty, ngay cả Cố Thì đang quay phim cũng chạy tới. Đỗ Hữu Vi nhìn bọn họ, cảm thấy nếu thay đổi vị trí thì có thể ăn bữa cơm đoàn viên...
Phòng bệnh Đỗ Hữu Vi ở là phòng bệnh VIP, lần đầu tiên cô cảm thấy phòng bệnh VIP lại nhỏ như thế, nhỏ đến mức thêm một người nữa cũng không đứng được, không, nhiều thêm một con chó cũng không được.
"Em thật sự không có việc gì, mặc dù rất hù người nhưng Trương Thiếu Ngôn và đội phòng cháy tới rất nhanh, còn có Diệp Văn Tu luôn bảo vệ em... Đúng rồi, Diệp Văn Tu không phải cũng là bệnh nhân sao, anh ở đây xem náo nhiệt làm gì!"
Diệp Văn Tu cũng mặc quần áo bệnh nhân nói: "Tôi không yếu ớt như cô."
". . ." Cô cũng không yếu ớt như thế!
"Em thật sự không sao, công việc của mọi người đều rất bận, tất cả giải tán đi." Đỗ Hữu Vi chỉ muốn nằm ngủ.
Trương Thiếu Ngôn cũng cảm thấy người ở bệnh viện quá nhiều, liền hạ lệnh đuổi khách: "Tôi và Đỗ Dịch Chanh ở nơi này là được, những người còn lại đều về đi."
Đỗ Dịch Chanh vì quan hệ anh ruột của Đỗ Hữu Vi mới miễn cưỡng được ở lại.
Trương Thiếu Ngôn vừa nói, mọi người cũng không ở lại nữa, liền nhao nhao căn dặn hai câu rồi rời đi. Lúc Diệp Văn Tu đi ra, Đỗ Dịch Chanh còn đặc biệt nói tiếng cảm ơn.
Trong phòng chỉ còn lại Trương Thiếu Ngôn và Đỗ Dịch Chanh, Đỗ Hữu Vi đột nhiên hối hận vì sao vừa rồi đuổi những người khác đi. Hai người này biểu lộ cũng quá dọa người đi!
Đỗ Dịch Chanh tốt xấu gì cũng là anh ruột của cô, Đỗ Hữu Vi quyết định tìm lí do đuổi anh đi. Cô nhìn anh cười cười, hỏi: "Anh, sao anh đi cùng Lý Như vậy?"
Đỗ Dịch Chanh cười lạnh một tiếng: "Gần đây em bận việc của công ty giải trí, còn có thời gian quản nhãn hiệu Khúc Vi sao? Nhãn hiệu chuẩn bị tuyên truyền, anh và Lý Như còn có Vương Tuệ San đều đang thương lượng chuyện này."
Vương Tuệ San chính là người anh giới thiệu cho Lý Như, là một người chuyên mở rộng nhãn hiệu.
"A, vậy bây giờ thế nào?"
"Em vẫn nên quan tâm đến việc đêm nay về có bị cha mẹ đánh hay không đi."
Đỗ Hữu Vi: ". . ." Cô đã thảm như vậy mà cha mẹ còn muốn đánh!
Cô dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Trương Thiếu Ngôn. Trương Thiếu Ngôn mấp máy môi, nói với Đỗ Dịch Chanh: "Đêm nay cô ấy ở chỗ tôi."
Đỗ Dịch Chanh nhìn anh một cái: "Cha mẹ đều rất lo lắng em ấy, nếu không phải phòng bệnh quá chật, hai người họ đã sớm đến đây."
Trương Thiếu Ngôn mặt không đổi sắc nói: "Sáng sớm ngày mai tôi đưa cô ấy về."
Đỗ Hữu Vi nói: "Anh, anh nói với cha mẹ một chút đi, em không bị thương, để cha mẹ đỡ giận một tí!"
". . ." Đỗ Dịch Chanh quay đầu đi, không nói tiếp.
Đỗ Hữu Vi giật ống tay áo của Trương Thiếu Ngôn, nói với anh: "Trước lúc lửa cháy, em có nhận được điện thoại của mẹ anh. Dì nói người gửi cho dì bao máu vào năm đó là ba của Tạ Linh."
Chân mày Trương Thiếu Ngôn khẽ nhíu lại, Đỗ Dịch Chanh cũng hơi ngạc nhiên.
"Tạ Kiến ở ngay sát vách. Anh đi xem một chút." Trương Thiếu Ngôn nói.
Đỗ Dịch Chanh muốn đi ra ngoài, Trương Thiếu Ngôn gọi anh lại, nói: "Anh ở đây với em ấy, tôi đi."
Bước chân của Đỗ Dịch Chanh ngừng lại, Trương Thiếu Ngôn đi đến bên cạnh Đỗ Hữu Vi, khom lưng vuốt tóc mái của cô, hôn một cái lên trán: "Anh lập tức về."
Đỗ Dịch Chanh: ". . ." Anh còn sống sờ sờ mà...
Đỗ Hữu Vi cũng vì Đỗ Dịch Chanh còn ở đây mà mặt nóng hổi. Trương Thiếu Ngôn như không có việc gì, mặt không thay đổi đi ra ngoài.
Tạ Kiến không có ở phòng bệnh, Trương Thiếu Ngôn nghĩ một chút, lại đi qua phòng bệnh của Tạ Linh.
Tạ Kiến quả nhiên ở đó, phòng bệnh của Tạ Linh không náo nhiệt như phòng bệnh của Đỗ Hữu Vi. Chỉ có nhân viên công tác, Tạ Thanh Nghiên cũng ở đó.
Tạ Thanh Nghiên thấy Trương Thiếu Ngôn liền sửng sốt một chút, Trương Thiếu Ngôn cũng không nhìn cô ta, đi thẳng tới trước mặt Tạ Kiến.
"Chuyện của Yến Hân vào năm đó, ông không giải thích một chút sao?"
Nghe thấy tên của Yến Hân, mặt Tạ Kiến lập tức trắng bệch. Tạ Kiến như nhận lấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn, bước chân có chút bất ổn. Ông ta nhìn Trương Thiếu Ngôn, hỏi: "Là anh làm? Là anh đốt lửa? !"
Trương Thiếu Ngôn cười lạnh một tiếng rồi nghiêng người nói bên tai ông ta: "Tôi là con trai của Yến Hân."
"Cái. . ." Tạ Kiến chỉ nói một chữ liền kinh ngạc nói không ra lời.
Ông ta nhìn Trương Thiếu Ngôn, mặt của anh cực kỳ giống Yến Hân lúc còn trẻ.
"Ông chủ, đã tra được người phóng hỏa." Cao Dã từ ngoài cửa đi đến bên cạnh Trương Thiếu Ngôn nói.