Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên

Chương 85: Sơn Vương Điền Nam

Trong lúc Chủ Thần ung dung thong thả dụ dỗ Vệ Ách cung phụng mình, toàn bộ trấn Cốt Thiêu cũng đang xảy ra biến hóa dị thường.

Trong trấn, tiếng gà gáy chim hót hoàn toàn biến mất.

Ngoại trừ những người chơi bị hút vào "bên trong trấn Cốt Thiêu", tất cả người sống trong trấn dường như đều trúng phải bùa bùa chú, lặng ngắt như tờ. Bên trong quán trọ, từng nhóm khách thương và người đoàn ngựa thồ trước đó còn đang tức giận lên án Thổ Ty, giờ toàn bộ đều ngồi thờ thẫn trước đống lửa trại. Ánh lửa chập chờn, soi chiếu những gương mặt không biết từ lúc nào đã phủ một lớp tử khí xanh trắng.

Tại khu vực livestream Trung Châu, phó bản "Sơn Vương Điền Nam" chỉ có lèo tèo vài phòng livestream là theo kịp tiến độ đến trấn Cốt Thiêu.

Các phòng livestream khác chỉ vừa mới đến trấn Cốt Thiêu với cảnh tượng hoa máu trại tre vào ban ngày, duy chỉ có đội nòng cốt bên này trấn Cốt Thiêu đã vén lên bức màn bí mật.

Tuy nhiên, không một khán giả nào trong phòng livestream cảm thấy phấn chấn, bầu không khí sợ hãi căng thẳng tràn ngập khung bình luận. Hầu hết tất cả đội viên đều bị kẹt bên trong trấn Cốt Thiêu. Thành viên duy nhất thoát ra được là Vệ Ách, thì góc nhìn livestream của cậu lại tối đen. Mà trong khung thông tin bên phải phòng livestream, ID của Vệ Ách đang không ngừng nhấp nháy ánh sáng đỏ—— điều này cho thấy người chơi đó đã rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

Có thể tắt thở bất cứ lúc nào!

Không ai biết cậu đã gặp phải chuyện gì, càng không ai biết tại sao Cốt Bà Lâu lại còn kinh khủng hơn cả bên trong trấn Cốt Thiêu.

**

Ánh sáng đỏ máu từ khám thờ tràn ngập không gian.

Người thanh niên tóc bạc xinh đẹp một tay chống lên mặt quan tài, ngửa đầu ra sau, mái tóc bạc như thác đổ xuống. Cậu chủ động dâng cổ mình dưới răng của quỷ thần, thân hình hoàn toàn bị tồn tại đáng sợ mặc hỉ bào đỏ máu bao phủ. Bóng đen cao lớn u ám che khuất người thanh niên, không chừa một ngón tay.

Thoạt nhìn, có phần giống tình nhân đang thân mật.

Nhưng nhìn kỹ lại, sẽ dâng lên một cảm giác lạnh lẽo rợn người——

Người thanh niên tóc bạc rõ ràng đang bị treo trong vòng tay của quỷ thần cao lớn đáng sợ, bị kẻ sau từ từ cắn xé, gặm nhấm.

Đối với Chủ Thần, việc nhìn thấy Vệ Ách - món ăn lạnh lùng quật cường nhất này buộc phải lộ ra tư thế yếu đuối trong vòng tay mình thực sự là chuyện thú vị nhất trên đời—— đặc biệt là khi cơ thể ấm nóng của người thanh niên áp vào lòng, trông thì có vẻ lãnh đạm lạnh lùng, nhưng cơ thể vẫn mang sự mềm mại của loài kiến cấp thấp.

Khi mái tóc bạc của cậu đổ xuống dọc cánh tay Thần, thân hình cao lớn của quỷ thần không khỏi ép chặt hơn.

Gần như muốn ép chặt sinh vật sống ấm áp này khảm vào thân hình âm hàn của chính mình. Vệ Ách như bị một con mãng xà khổng lồ lạnh lẽo quấn chặt, xương cốt như sắp bị Thần nghiền nát.

Bàn tay Chủ Thần đang đỡ Vệ Ách di chuyển lên trên, luồn thẳng vào mái tóc bạc của cậu, ép đầu Vệ Ách ngửa ra sau hơn nữa, để lộ hoàn toàn phần cổ họng yếu hại chí mạng.

Trước khám thờ đỏ sẫm, cổ của người thanh niên mất đi mọi sự che chắn phòng ngự.

Làn da trắng như tuyết nhuốm phải máu do Thần vừa bôi lên, trông càng thêm mong manh, trong suốt, càng thêm mời gọi tồn tại kinh hoàng chưa biết tên kia mặc sức hưởng dụng.

Dường như không ngờ Vệ Ách lại chủ động dâng điểm chí mạng ra như vậy, đầu ngón tay Thần vuốt ve bên cổ Vệ Ách hai lần, đầu lưỡi âm hàn áp sát rồi trườn đi trên cổ cậu như rắn—— khoảnh khắc tiếp theo, quỷ vật tóc đen dài há miệng, ngay lúc cơ thể người thanh niên trong vòng tay căng cứng đến cực điểm, Thần cắn một phát lên cổ họng cậu.

Răng nanh sắc nhọn mang theo cảm giác chết chóc và âm hàn khác hẳn người sống.

Gần như ngay lập tức, cơ thể vốn mềm nhũn của Vệ Ách căng cứng lại như một dây cung kéo hết cỡ.

Cảm giác bị ngậm lấy vô cùng mãnh liệt.

Chỉ cần răng Chủ Thần nghiến lại, cổ họng Vệ Ách có thể sẽ bị xé toạc.

Đây rõ ràng là hành động liều mạng nhất, bất đắc dĩ nhất mà Vệ Ách từng làm—— trong lúc không còn chút sức lực phản kháng nào, lại dâng điểm yếu chí mạng của mình cho kẻ địch chắc chắn sẽ gϊếŧ mình.

Nhưng ánh sáng đỏ trên bảng điều khiển nhấp nháy, thời gian không còn nhiều, Vệ Ách chỉ có thể đánh cược, cược rằng Chủ Thần quá thích đùa bỡn món ăn mà hắn cho rằng đã hoàn toàn khống chế trong tay, đến mức sẽ không lập tức gϊếŧ cậu. Khi cảm giác đau đớn tăng lên, sắp đến mức bản năng sinh tồn tự vệ phản kháng của Vệ Ách không thể áp chế được nữa, miệng của Chủ Thần cuối cùng cũng nới lỏng.

Có lẽ là vì sự ngon miệng của cống phẩm vượt quá dự kiến, Thần bỏ đi ý định trêu chọc vài câu, làm Vệ Ách ghê tởm lúc đầu.

Đầu ngón tay Thần khẽ vuốt ve Vệ Ách vài cái, chuyển sang tỉ mỉ hưởng thụ sự chủ động của món ăn.

Bàn tay còn lại của Vệ Ách đang chống trên mép quan tài, đốt ngón tay tức khắc trắng bệch.

Sắc mặt cậu nhanh chóng trở nên trắng bệch, có thứ gì đó đang theo sự gặm nhấm của Chủ Thần bị lấy đi... thứ bị hưởng dụng dường như không chỉ có cơ thể, mà còn có thứ khác. Chưa đợi Vệ Ách nắm bắt được rốt cuộc quỷ thần đang ăn cái gì, khoảnh khắc sau, hơi thở ẩm ướt lạnh lẽo của đối phương đã chậm rãi liếʍ láp qua mấy vết thương đang rỉ máu, chỉ chậm rãi chưa đầy một thoáng rồi đột ngột tăng tốc.

Cũng chính vào lúc này, Vệ Ách đột nhiên ý thức được một chuyện——

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới, Chủ Thần, rốt cuộc là thứ gì.

Không cho Vệ Ách quá nhiều cơ hội suy nghĩ, Chủ Thần đã giữ chặt bên cổ cậu, lớp vải batik của bộ trang phục trại Điền Miêu trực tiếp bung ra. Chủ Thần nửa ôm lấy Vệ Ách, sống mũi cao thẳng áp sát cằm cậu, Thần nghiêng mặt đi, lặp đi lặp lại việc nếm trải nhiệt độ và yết hầu tinh tế nhô lên của người sống trong miệng.

Vệ Ách ngửa đầu nhíu mày chịu đựng, đồng thời thầm đếm thời gian trong lòng.

Chủ Thần không thật sự xé rách cổ họng cậu, chỉ cắn ra mấy vết thương nông.

Nhưng theo sự ăn mòn ngày càng sâu, đốt ngón tay Chủ Thần cố định góc hàm dưới của Vệ Ách, giữ người thanh niên ở góc độ thuận tiện cho Thần thưởng thức, bờ môi cũng dần dần di chuyển xuống dưới. Vài sợi tóc bạc thuận theo đôi mắt lạnh lùng của Vệ Ách, lướt qua gương mặt trắng như băng tuyết của cậu. Trên mặt cậu không còn một tia máu, ngay cả môi cũng hơi tái đi.

Cậu nhẫn nhịn sự hưởng dụng của Chủ Thần, mồ hôi mịn thấm ướt tóc mai.

Những tiếng động nhỏ quái dị không ngừng vang lên trong căn gác mái chật hẹp.

Sự hưởng dụng của Chủ Thần ngày càng quá quắt, người thanh niên đưa tay lên níu lấy mái tóc đen của Chủ Thần.

Níu chặt đến mức căng thẳng.

Chủ Thần khoan dung cho sự tự tiện nho nhỏ này của món ăn.

Thần lặp đi lặp lại việc thưởng thức kỹ càng những nơi đã nếm qua và chưa nếm qua ở Hầm bạc máu vào ngày đầu tiên của phó bản. Thông qua đó để tìm kiếm xem cái ham muốn giải tỏa mãnh liệt thứ ba kia rốt cuộc là gì.

Rõ ràng Vệ Ách đã buộc phải dâng hiến bản thân, nhưng Chủ Thần lại không hề có cảm giác được thỏa mãn, ngược lại càng cháy bỏng hơn... đặc biệt là sau khi cơ thể gầy gò yếu ớt, mang theo nhiệt độ đặc trưng của người sống hoàn toàn nằm gọn trong lòng, loại du͙© vọиɠ giải tỏa mãnh liệt đó càng thêm dữ dội.

Thần đã tốn đủ nhiều tính toán cho món ăn này, giờ đột nhiên mất kiên nhẫn tìm kiếm từ từ.

Ầm một tiếng trầm đυ.c.

Khuỷu tay Vệ Ách đột nhiên đập vào mặt quan tài lạnh cứng—— Chủ Thần luôn tìm không ra đáp án, trực tiếp đẩy cậu ngã trở lại mặt quan tài. Cơ thể đập mạnh lên mặt quan tài, xương cốt đau điếng. Ngay sau đó, thân hình quỷ thần cúi xuống. Hỷ bào Thần Lang rơi sang bên cạnh, đầu gối quỷ thần đè lên mặt quan tài, đóng đinh con người xinh đẹp yếu ớt giữa Thần và quan tài.

Cơ thể vốn còn chút ít không gian hoạt động lập tức bị kẹp giữa quỷ vật cao lớn và quan tài, hoàn toàn không thể động đậy.

Vệ Ách nhíu mày, khẽ rên một tiếng, hai tay bám chặt mép quan tài, đôi mắt ngước lên ẩn chứa sự tức giận lạnh lùng.

Tuy nhiên, đối với Chủ Thần đang nhìn xuống dò xét, vào giờ khắc này, ý nghĩ kỳ quái đó lại càng mãnh liệt hơn, mà nguồn gốc chính là cống phẩm xinh đẹp yếu ớt dưới thân.

"...Không phải nói ta tự mình cung phụng sao?" Vệ Ách ngước mắt lạnh giọng hỏi.

"Không may, ta rút lại rồi."

Thần ra vẻ dịu dàng, nhưng ánh sáng hung ác tìm kiếm lại lóe lên trong đồng tử màu bạc.

Tìm không ra đáp án, vậy thì triệt để tìm kiếm kỹ càng từng chỗ một.

"Món ăn như ngươi, sao có thể trực tiếp gϊếŧ chết được?" Giọng Chủ Thần nhẹ nhàng mượt mà, bàn tay trắng bệch rộng dài của Thần mở ra, "Đương nhiên phải, từ từ... hưởng dụng."

Du͙© vọиɠ giải tỏa bùng lên khi người thanh niên vì đau đớn và ghê tởm mà theo bản năng lùi lại—— mấy sợi xích sắt đỏ gỉ như rắn phóng lên mặt quan tài, quấn lấy tay chân người thanh niên, kéo giật cậu trở lại dưới thân Thần. Sống mũi cao thẳng lạnh lẽo áp sát, mang theo hơi lạnh âm u đặc trưng của quỷ vật, hơi thở đột nhiên trở nên kích động của Chủ Thần cuộn trào trong gác mái, căn gác lập tức phát ra tiếng cọt kẹt vặn vẹo.

Quan tài rung lên, phần lớn cơ thể người thanh niên bị áp chế mạnh mẽ.

Ngón tay quỷ thần rơi xuống nơi từng bị Thần đâm xuyên lúc trước.

Ngón tay lạnh như băng ấn lên cơ bắp, khơi dậy khí tức quỷ dị đã lưu lại từ trước.

——Sắp thất bại rồi.

Ý nghĩ đó lóe lên, Vệ Ách không chút do dự đưa tay lên, ôm lấy quỷ thần thay đổi thất thường kia. Cơ thể ấm nóng chủ động áp sát tới, người thanh niên vốn lạnh lùng kiên cường, hai tay gần như yếu ớt ôm lấy vai cổ Thần. Du͙© vọиɠ giải tỏa xa lạ gần như đạt đến đỉnh điểm trong thoáng chốc.

Ngón tay Chủ Thần vốn định đâm vào lần nữa theo bản năng chuyển hướng, giữ chặt lấy thân hình mảnh dẻ của Vệ Ách, kéo cậu vào lòng mình.

Chính vào khoảnh khắc này, hai tay Vệ Ách vượt qua thân hình Chủ Thần, chộp về phía gói vải dầu bị Thần lấy đi lúc trước——

Gói vải dầu mang ra từ phủ chưởng trại Mộc Sùng Mạt.

Ánh sáng đỏ máu trong khám thờ chao đảo.

Mấy sợi xích đỏ gỉ như tia chớp phóng về phía cổ tay Vệ Ách, nhưng trước đó, bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Vệ Ách đã tóm được gói vải dầu, thứ bên trong rơi vào lòng bàn tay cậu, bị cậu nắm chặt lấy. Tiếng máy móc của Hệ thống Quỷ Thoại gần như vang lên cùng lúc——

【Đing——đong! Chúc mừng người chơi Vệ Ách đã thu thập được [Giáp bạc] thứ ba!】

【Cốt truyện ẩn mở ra cho bạn!】

Hai dòng thông báo hệ thống vang lên trực tiếp, sắc mặt Chủ Thần đột nhiên lạnh đi, màu máu trên bảng điều khiển của Vệ Ách đang bị Thần ăn mòn nhanh chóng lan rộng.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Thế giới trước mắt Vệ Ách nhanh chóng biến đổi, còn nhanh hơn cả lúc tiến vào cửa ải khảo nghiệm "quan Thẩm Tử ".

Ánh sáng đỏ máu trong khám thờ chao đảo. Bóng ma quỷ thần bao phủ toàn bộ gác mái, bóng đen kinh hoàng phủ xuống từ phía trên.

Thân hình Vệ Ách lún xuống dưới. Ngay khoảnh khắc cậu rơi xuống, đốt ngón tay dài và lạnh của quỷ thần lướt qua cổ tay cậu, giọng nói âm hàn như thể muốn khắc sâu vào cơ thể cậu.

*************

【Chúc mừng người chơi Vệ Ách đã mở khóa cốt truyện ẩn [Thoán Bặc Ba Xà]】

【Nhánh ẩn này là nhánh sinh tồn】

【Trấn Cốt Thiêu là nơi cư trú của hai tộc Thóan, Bặc thần bí, họ thờ phụng "Long Thần" kỳ quái. Bạn đã tình cờ gặp phải buổi cung phụng tối nay của họ, chỉ có tìm được một vật phẩm thần bí mới có thể sống sót qua buổi cung phụng.】

【Gợi ý: Bạn chỉ có một cơ hội!】

Tiếng thông báo máy móc gấp gáp vang lên, bảng điều khiển của Vệ Ách vẫn là một màu đỏ máu hỗn loạn, toàn bộ dữ liệu trên bảng rối loạn không thể tả.

Cảm giác chóng mặt khi tiến vào cốt truyện ẩn qua đi, Vệ Ách xuất hiện giữa không trung trong một gian trại lâu tối tăm. Vừa xuất hiện, cậu liền loạng choạng quỳ xuống, nửa người dựa vào tường ho khan. Tay chân vẫn còn cảm giác bị khống chế nặng nề, khí tức quỷ dị cực kỳ âm hàn còn sót lại trong cơ thể.

"Quỷ Thoại" đã cưỡng ép rút cậu ra khỏi trạng thái "cung phụng" của cống phẩm máu, rõ ràng quá trình tải không theo quy trình thông thường.

Bảng vật phẩm, cửa hàng, thông tin cá nhân vẫn ở trạng thái bị Chủ Thần ăn mòn khóa chặt.

Duy chỉ có "Bảng nhiệm vụ" là hơi sáng lên.

Thứ giúp Vệ Ách thành công thoát khỏi khám thờ trên gác mái chính là một giáp bạc, một vật phẩm đặc biệt [Giáp bạc] nhận được từ thi thể "Mộc Sùng Mạt".

Bảng điều khiển của cậu bị Chủ Thần ăn mòn nên không thể lấy vật phẩm ra sử dụng là đúng, nhưng có một thứ không cần lấy ra vẫn có thể sử dụng—— đó chính là vật phẩm kích hoạt cốt truyện ẩn!

Vệ Ách đã thu thập được hai giáp bạc đặc biệt tại hai trại lâu ở hẻm núi tế người. Thông báo hệ thống lúc đó cho biết, tập hợp đủ ba giáp bạc là có thể kích hoạt nhánh ẩn, mà giáp bạc thứ ba nằm trong gói vải dầu rơi ra từ thi thể "Mộc Sùng Mạt". Lúc đó sau khi Vệ Ách nhặt được gói đồ đã bóp thử, dựa vào hình dáng và chất liệu, đại khái đoán ra được bên trong là gì.

Trước đó trong phó bản "Hương Hỏa Mân Nam", mấy lần vừa tập hợp đủ manh mối là cốt truyện lập tức mở ra, không cho chút thời gian chuẩn bị nào.

Để phòng ngừa bất trắc, lúc đó Vệ Ách đã không mở gói đồ ngay tại phủ chưởng trại quỷ quyệt khó lường, mà là cách lớp vải dầu mang nó về, không hấp tấp kích hoạt nhánh ẩn.

Chủ Thần ăn mòn hệ thống của cậu, tất cả vật phẩm của Vệ Ách đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Món đồ phòng hờ chưa kích hoạt phán định hệ thống này lại vừa hay lọt qua sự kiểm soát của Chủ Thần, trở thành tia hy vọng sống cuối cùng.

Gói vải dầu sau khi bị Chủ Thần lấy đi liền bị vứt sang một bên. Muốn lấy lại nó, chỉ có thể thực hiện vào lúc Chủ Thần phân tâm. Trong hai điều kiện Chủ Thần đưa ra, cầu xin hắn, và chủ động cung phụng, Vệ Ách không chút do dự chọn vế sau.

Ngay khoảnh khắc ba giáp bạc được tập hợp đủ, tầm nhìn trước mắt Vệ Ách quả nhiên lập tức biến đổi—— hệ thống "Quỷ Thoại" vốn im lặng như chết kể từ sau khi Chủ Thần hoàn thành việc nuốt chửng quan hệ cung phụng cống phẩm máu đột nhiên khởi động, hệ thống tranh giành thời gian với Chủ Thần, dùng tốc độ chưa từng có rút cậu vào trong cốt truyện nhánh.

——Vệ Ách chủ động cung phụng Chủ Thần, một là để lấy được giáp bạc kia. Hai là để tranh thủ thời gian cho "Quỷ Thoại".

Nếu nói Chủ Thần gây uy hϊếp lớn nhất cho ai, ngoài cậu là kẻ có tư thù riêng, thì đó chính là "Quỷ Thoại".

Phó bản đầu tiên, Chủ Thần thay thế "Thần Lang Quan" xuất hiện, còn xa mới có năng lực lớn như ở Sơn Vương Điền Nam. Nhưng đến phó bản thứ hai, Chủ Thần lại xuất hiện, dường như đã hoàn toàn nắm giữ thân phận "Thần Lang Quan", đồng thời nắm bắt được lỗ hổng quy tắc của "Quỷ Thoại".

Hệ thống "Quỷ Thoại" không thể vi phạm quan hệ cung phụng, ngăn cản quỷ thần nuốt chửng cống phẩm của mình, nhưng chỉ cần cậu có thể lấy được vật phẩm kích hoạt, "Quỷ Thoại" nhất định sẽ toàn lực phản công, đưa cậu vào cốt truyện.

Cốt truyện ẩn tải xong.

Chưa đợi Vệ Ách quan sát môi trường xung quanh, ấn ký sau gáy đã nóng lên từng đợt, như thể đốt ngón tay của quỷ thần đang ấn lên khống chế.

Vệ Ách nhìn bảng điều khiển của mình, bảng của cậu không biết từ lúc nào đã tự động nhảy sang trang "cống phẩm máu". Màu máu đỏ sẫm từ ba chữ "Thần Lang Quan" tràn ra, chậm rãi khuếch tán ra xung quanh... Chủ Thần vẫn đang tiếp tục ăn mòn. Hắn dường như có thể dựa vào mối quan hệ "cung phụng" đã hình thành để tiến vào cốt truyện ẩn bất cứ lúc nào.

Vệ Ách hít sâu, thần sắc bình tĩnh.

Có lẽ cậu không muốn chết trong tay Chủ Thần, nhưng ứng dụng Quỷ Thoại còn không muốn chết hơn cậu. Nếu có gấp, cũng là "Quỷ Thoại" gấp trước. Dường như để chứng thực phán đoán của Vệ Ách, bảng điều khiển lóe lên, màu đỏ sẫm của ba chữ "Thần Lang Quan" bị hạn chế một cách quỷ dị. Ngay sau đó, một chiếc đồng hồ cát chẳng lành xuất hiện ở góc trên bên phải bảng điều khiển, cát trong đó đang nhanh chóng chảy xuống.

Tốc độ cát chảy cực nhanh, hơn nữa không có quy luật.

"——Ngươi không trốn được đâu, Vệ Ách."

Giọng Chủ Thần vang lên bên tai, mơ hồ xen lẫn một chút tức giận vô cùng. Giọng Thần vừa lạnh lẽo vừa quỷ dị, mang theo ham muốn nuốt chửng đáng sợ, lần đầu tiên gọi tên người thanh niên.

Khoảnh khắc đó, chú ấn sau gáy Vệ Ách như bốc cháy hoàn toàn, bỏng rát lên.