Trong mật thất rộng lớn, đèn đuốc được thắp sáng rõ như ban ngày.
Giữa phòng, Thập Thất nằm ngửa, đầu và vai chấm đất, phần eo bị nâng lên cao. Hai chân tách sang hai bên, đầu gối chạm vào phần đất hai bên đầu, khiến cho cả người hắn bị gập cong lại, để lộ ra song mông căng mịn, và vùng bụng bằng phẳng bị chèn ép cực độ, đau đớn khó nhịn. Hai tay bị cột ra đằng sau bằng một sợi xích thô to, khiến cho hắn cả một cử động nhỏ cũng không làm được. Hậu huyệt cắm một cây giả dương cụ bằng ngọc to bằng cánh tay trẻ nhỏ, vừa lạnh vừa cứng. Do mị dược kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể hắn trở nên đỏ ửng, mồ hôi không ngừng chảy xuống, ướt sũng.
Thập Thất bị buộc phải cắn chặt chiếc khoen vàng nhỏ đính trên phân thân, khiến cho cả người hắn banh chặt. Chỉ cần nhúc nhích một chút, cảm giác xé rách từ đỉnh phân thân do bị kéo căng và từ hậu huyệt do bị khối ngọc bỏ vào sẽ lập tức ào tới. Mà phân thân của hắn, do liên tục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ mị dược và lôi kéo nơi đỉnh đầu, đã cương cứng và ẩm ướt, liên tục rỉ ra chất nhờn theo khoen vàng xuống môi Thập Thất, cảnh tượng da^ʍ mĩ không thôi. Hai đầu nhũ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt của hắn cũng không khá hơn là bao. Trên hai nhũ hoàn, Khắc La Phong treo hai viên sắt đen nặng chừng nửa ký, khiến cho hai đầṳ ѵú của Thập Thất bị kéo ngược về sau, trở nên đỏ ửng và căng cứng. Thập Thất nhẫn nại chờ chủ nhân đeo xong, ngài mới giải thích đầu nhũ của hắn còn quá nhỏ, chưa thể đáp ứng được tiêu chuẩn của một nô ɭệ hoàn mỹ, vậy nên còn cần điều giáo nhiều hơn nữa.
Sức nặng cơ thể dồn lên phần cổ và hai vai, khiến cho Thập Thất chỉ còn cố gồng mình banh chặt cơ thể, nhẫn nại chịu đựng qua thời gian chủ nhân yêu cầu. Hắn đã bị chủ nhân buộc chặt như vậy nửa canh giờ, liều mị dược tăng dần lại liên tục được tiêm vào cơ thể của hắn, thực khiến hắn như sắp nổ tung. Chủ nhân nói rõ, hắn cần phải làm quen với lượng mị dược từ ít đến nhiều, từ liều nhẹ nhất đến mạnh nhất để dần tạo ra kháng thể chống chọi. Sau này đi làm nhiệm vụ cũng không sợ bị trúng dược mà không kiềm chế được bản thân, làm ra chuyện khiến cho ngài thất vọng. Tất nhiên, tuy liều lượng mị dược càng ngày càng tăng, du͙© vọиɠ cơ thể theo đó cũng dâng cao, nhưng hắn vẫn phải nhẫn, nhẫn không nổi cũng phải nhẫn, không thể tự ý mà giải phóng. Khắc La Phong cho rằng, hắn vừa hồi phục lại sức khoẻ, thân hình lại gầy yếu như vậy, nếu bây giờ còn bắn tinh, chắc chắn cơ thể sẽ không chịu nổi, rất khó cho việc hồi phục lại sức khoẻ. (S: sợ người ta không hồi phục đc còn hành chết lên chết xuống =))
Cũng đã lâu rồi, từ sau lần điều giáo kia, độ khó của mỗi lần điều giáo đều tăng theo thời gian, lần sau sẽ nặng hơn lần trước, như vậy mới có thể khiến cơ thể hắn dẻo dai và tăng sức chịu đựng.
Cuối cùng, đến khi Thập Thất tưởng chừng như hắn sắp nổ tung, Khắc La Phong cũng xuất hiện. Y cầm tới một ly nước trong, bên trong chứa rất nhiều băng được cắt nhỏ, ly nước vì được hàn khí bên trong toả nhiệt mà trở lên lạnh vô cùng. (cục đá đó nhưng mà thời xưa lấy tuyết đông dày làm đá)
Khắc La Phong vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, đi đến bên cạnh thân thể mỏi nhừ của Thập Thất. Thập Thất muốn mở miệng kêu một tiếng chủ nhân, nhưng hắn lại đang ngậm khoen vàng. Nếu buông ra mà chưa có sự cho phép của Khắc La Phong, đánh chết hắn hắn cũng không dám. Vậy nên, hắn chỉ đành dùng ánh mắt van xin nhìn chủ nhân, cầu y cho phép hắn được thả lỏng.
Khắc La Phong làm sao không hiểu được ánh mắt của hắn? Nhưng y lại làm bộ như không thấy, vẻ mặt vẫn giữ nguyên như cũ, một chút cũng không đổi. Y đưa mắt nhìn khắp thân thể của Thập Thất một lần, cuối cùng dừng lại nơi phân thân đang bị kéo căng mà sưng đỏ kia. Khẽ nghiêng tay, nước lạnh theo miệng ly chảy xuống phân thân Thập Thất, chảy xuống vòm ngực đang căng phồng. Mà Thập Thất vừa thấy Khắc La Phong nghiêng tay, liền không tự giác cắn chặt răng, nhíu mày sợ hãi.
“Ưʍ.” Khi nước lạnh chạm vào phân thân của hắn, hắn không khỏi hơi giật mình muốn tránh đi. Ngay sau đó, cảm giác tê lạnh liền đánh vào phân thân của hắn, đau đớn liền tràn về não. Mà phân thân của hắn, cư nhiên vẫn không có ý xẹp xuống, mà càng như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cương cứng hơn vài phần. Thập Thất không tự giác muốn dời thân thể, nhưng ý thức lại nhanh chóng tràn về, bắt hắn phải dọn lại tư thế cũ, trực tiếp đón nhận Khắc La Phong.
“Nếu ngươi dám bắn, ta sẽ cấm dục ngươi ba tháng. Tất cả bài tiết đều sẽ do ta kiểm soát.” Khắc La Phong thấy Thập Thất run rẩy, liền mở miệng lạnh lùng nói. Y biết rõ sức chịu đựng của tiểu nô ɭệ của mình, đây chưa phải là giới hạn thực sự mà hắn có thể chịu.
Cuối cùng, Khắc La Phong đặt ly nước sang một bên, sau đó nhẹ nhàng lấy ra phân thân bằng ngọc được cắm ở hậu huyệt Thập Thất. Ngọc khối vừa bị lấy đi, cảm giác trống trải khiến tiểu huyệt của hắn phản đối mà mấp máy. Khắc La Phong nhìn cảnh kia cũng chỉ cười tà, nói: “Ngươi đúng là càng ngày càng dụ hoặc.” Sau đó, không chờ Thập Thất kịp phản ứng, một khối băng nhỏ liền được đẩy vào hậu huyệt của hắn.
“A… chủ nhân…” Cuối cùng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn khiến Thập Thất không thể chịu được nữa, hắn liền quên hết những gì Khắc La Phong nói mà mở miệng thở dốc. Cảm giác lành lạnh từ hậu huyệt truyền tới càng khiến cho du͙© vọиɠ Thập Thất tăng thêm, lửa nóng trong cơ thể không ngừng trào dâng khiến hắn như muốn sụp đổ. Nhìn vẻ mặt nhíu chặt mày của Khắc La Phong, Thập Thất liền phát hiện hắn đã làm sai chỗ nào.
Hắn sợ hãi, lập tức mở miệng cầu xin: “Chủ nhân… thuộc hạ không cố ý, cầu ngài đừng tức giận, thuộc… ưm…” Không đợi hắn nói xong, một khối băng khác lại được đẩy vào.
“Ngươi tốt nhất nên ngậm miệng lại, ngoan ngoãn nhẫn cho ta. Nếu còn dám động đậy, đừng trách ta không nương tay.” Khắc La Phong một bên nói, một bên lại tiếp tục lấy ra một khối băng đẩy vào hậu huyệt vì lạnh mà đỏ ửng của Thập Thất.
Mà Thập Thất nghe y nói xong câu kia, liền im miệng không dám mở miệng nữa. Hắn chỉ đành cắn chặt răng nhẫn nại, kiềm chế tiếng rêи ɾỉ phát ra từ cổ họng. Cuối cùng, tưởng chừng như thời gian sẽ ngừng lại mãi mãi, Thập Thất cũng thấy Khắc La Phong cởi trói và xích cho hắn. Hắn cố gắng bò dậy, kẹp chặt hậu huyệt giữ những khối băng đang ma sát với hậu huyệt muốn trôi ra ngoài kia ở bên trong. Sau một hồi giãy giụa, hắn cũng cố hết sức mà quỳ thẳng, bày ra tư thế tiêu chuẩn quỳ trước mặt Khắc La Phong.
“Nằm úp sấp, mông nâng lên, giang rộng hai chân.”
Thập Thất nghe mệnh lệnh, lại một lần nữa bày ra tư thế chủ nhân yêu cầu. Cũng may, mấy năm nay hắn cũng đã chịu khổ quen, không phải là loại người sống trong nhung lụa khi xưa nữa, cộng với những bài huấn luyện cực khổ để trở thành ảnh vệ nên sức lực của hắn cũng hơn người bình thường rất nhiều, nếu không, không biết hắn đã ngã gục từ lúc nào.
Đợi khi Thập Thất dọn xong tư thế, Khắc La Phong liền đi đến sau lưng hắn, ra lệnh: “Đẩy ra.”
“Dạ.” Thập Thất nghe chủ nhân nói xong, không khỏi lại run run. Hắn thực sự rất mệt, muốn động cũng động không nổi, nhưng mà mệnh lệnh của chủ nhân không thể không chấp hành. Thập Thất nhíu chặt mày, cố gắng gồng mình, cố hết sức đẩy ra một khối băng. Nhưng mà, khối băng còn chưa kịp rơi ra ngoài, liền lại lui trở vào, hậu huyệt vừa mở ra cũng theo đó mà đóng chặt. Thập Thất há miệng thở dốc, hắn biết chủ nhân vẫn còn đang nhìn hắn, chỉ là khi khối băng gần rơi ra ngoài, hàn khí từ nó toả ra liền khiến Thập Thất nhịn không được mà buông lỏng cơ thể.
“A…” Không chờ Thập Thất cố gắng lần hai, một tiếng roi xé gió lao tới, để lại một lằn đỏ trên tấm lưng trần của hắn.
“Nếu trong vòng mười giây ngươi không đẩy được năm khối băng nhỏ kia ra, ngươi sẽ bị phạt cấm dục ba tháng.” Thanh âm lạnh lùng đầy uy nghiêm của Khắc La Phong vang lên sau lưng Thập Thất, khiến hắn không nhịn được mà run run. Năm khối băng trong vòng mười giây sao? Chủ nhân chắc chắn không muốn chừa cho hắn một giây thở dốc rồi.(S: ta xài đơn vị đo bth luôn cho dễ hiểu)
Cấm dục ba tháng tất nhiên không phải là chuyện khó đối với Thập Thất. Nhưng mà, trong thời gian cấm dục, Khắc La Phong chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản đeo vào một cái trinh tiết mang, rồi để yên cho hắn trong ba tháng trời. Y chắc chắn mỗi ngày đều sẽ điều giáo Thập Thất, khơi dậy ham muốn trong hắn. Mà nếu cứ như vậy, Thập Thất chắc chắn hắn sẽ không làm được. Mà nếu không làm được, hình phạt lớn hơn chắc chắn sẽ không nương tay mà được đặt lên người hắn.
“Một” Thanh âm đếm số nhanh chóng vang lên.
Thập Thất nghe chủ nhân đếm số, liền sợ hãi mà cố lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, sau đó dùng hết sức cố đẩy ra ngoài một khối băng, lúc này đã nhỏ hơn lúc đầu một chút. (S: nó tan ra ấy)
…
“Bảy.” Đợi đến khi Khắc La Phong đếm đến tiếng thứ bảy, chỉ có ba khối băng được đẩy ra ngoài. Mà Thập Thất lúc này đã khí nhuyễn lực hư, một chút cử động cũng không nổi, thở dốc ở một bên. Hắn thực sự làm không được, làm không được…
“Chủ nhân, cầu ngài… thuộc hạ chịu không nổi…” Cuối cùng, Thập Thất vì quá mệt mà đành mở miệng xin Khắc La Phong. Hắn biết rõ, với sức lực của hắn bây giờ, bảo hắn đẩy hai khối băng kia ra là một việc bất khả thi.
“Mười.” Làm ngơ thanh âm cầu xin yếu ớt của Thập Thất, Khắc La Phong lạnh lùng đếm tiếng cuối cùng. Thực ra, y biết rõ tiểu nô ɭệ của y chắc chắn sẽ không thể hoàn thành mệnh lệnh này, chỉ là y muốn xem biểu tình nhẫn nại của hắn một chút thôi.
Khắc La Phong nhẹ nhàng cúi người, đưa tay ôm thân thể trần trụi tràn ngập mùi tìиɧ ɖu͙© và mồ hôi của Thập Thất vào lòng. Y đưa mắt nhìn phân thân vẫn còn cương của Thập Thất, cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói: “Ngươi làm tốt lắm.“
“Cảm ơn chủ nhân.” Mà Thập Thất lúc này cũng đã quá mệt, sau khi mở miệng đáp lại câu khen ngợi của chủ nhân, lập tức liền thϊếp đi.
Khắc La Phong cười nhẹ nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Thập Thất đang an bình ngủ trong lòng y, cúi xuống nhẹ nhàng hôn vào trán người kia một cái, sau đó liền xoay người ôm hắn ra khỏi phòng, trở về phòng mình.
***
Khi Khắc La Phong ôm Thập Thất vào phòng, giữa phòng đã đặt sẵn một dục dũng (thùng tắm) to, cả hai người vào vẫn đủ. Y nhẹ nhàng đặt Thập Thất xuống giường, sau đó liền đưa tay cởi y phục của bản thân. Quần áo rớt xuống, để lộ ra một cơ thể săn chắc vô cùng.
Khói trắng bay lượn lờ, trong phòng, hai đại mỹ nam cơ thể trần trụi.
Khắc La Phong đưa tay thử độ nóng của nước, khi cảm thấy ổn mới xoay người đi tới bên giường, nhẹ nhàng ôm Thập Thất còn đang thiêm thϊếp lên, bước vào dục dũng.