"Xem phim thì có gì thú vị chứ."
Chân Nguyên Bạch từ chối lập tức, tỏ vẻ tiền đặt cược này đúng là không thú vị gì cả, Thời Bất Phàm nói.
"Vậy cậu muốn thế nào? Chạy không thắng tôi thì cho cậu một cái đánh nhé?"
Chân Nguyên Bạch rất không vui.
"Cậu có thể đừng bao giờ cũng đánh người được không?"
Thời Bất Phàm nghe lời gật đầu.
"Vậy thì, cậu chạy đến trước thì cho tôi hôn một cái, tôi chạy đến trước thì cho cậu hôn một cái."
"Tôi không hôn."
Thời Bất Phàm bị từ chối lần thứ hai, hơi mất kiên nhẫn, Chân Nguyên Bạch chạy nhanh mở miệng.
"Cậu chạy đến trước thì phải làm mười đề thi, tôi chạy đến rước thì tôi làm mười đề thi."
Thời Bất Phàm nhíu mày.
"Chúng ta kết hợp lại tí vậy, tôi chạy đến nơi trước cậu hôn tôi một cái, cậu chạy đến trước cậu làm mười đề."
"Cậu làm mười đề thi cơ."
"Được, tôi làm."
Dưới hoàn cảnh bình thường, Chân Nguyên Bạch tất nhiên không phải là đối thủ của hắn, Thời Bất Phàm vì được hôn mà có thể phá kỷ lục thế giới, Chân Nguyên Bạch vừa bước chân ra, hắn đã vèo một phát chạy đi, một phút sau, Thời Bất Phàm đứng ở cái cây cổ thụ đã nói trước vẫy tay với cậu.
"Nhanh lên, Chân ốc sên!"
Chân ốc sên chạy được một nửa thở hồng hộc, chậm rì rì chạy đến, lập tức cậu bị hắn kéo lấy cánh tay ôm vào trong ngực, Thời Bất Phàm thân mật đem mặt đến trước mặt cậu.
"Tiếp theo, mời bạn nhỏ thân ái thực hiện lời hứa đi nào."
Chân Nguyên Bạch đỏ mặt, rầu rĩ chỉ trích hắn.
"Cậu có thể có chút hứng thú học tập không hả?"
"Cậu hôn tôi một cái, hôm nay tôi làm mười đề, thấy thế nào?"
Chân Nguyên Bạch dùng lại một chút, nói.
"Lần thi tháng kế tiếp ít nhất phải tăng một trăm hạng."
"Được, cậu nói thế nào thì thế ấy đi."
Chân Nguyên Bạch mím mím môi, nâng cằm lên nhanh chóng hôn một cái lên mặt hắn.
"Được rồi, chạy bộ buổi sáng xong rồi, về học bài thôi."
Thời Bất Phàm sờ mặt, không hài lòng lắm. Chân Nguyên Bạch lại quay đầu nghiêm mặt đi đến.
"Thi cuối học kỳ này nếu cậu không vào được top 200 toàn khối, tôi sẽ không yêu đương với cậu nữa đâu."
Đây là quyết định của cậu sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, tình yêu giả dối này nên nhanh chóng kết thúc thì hơn, nếu không cứ theo đà này thì có thể sẽ náo loạn đến mức tất cả mọi người đều biết mất, không biết Chân Ưu Tú đã biết gì về họ chưa nữa, còn cả mẹ Thời... nhà bà có vẻ cũng không giống không biết gì cả.
Thời Bất Phàm đi theo cậu.
"Thế nào gọi là không yêu đương với tôi nữa?"
Chân Nguyên Bạch xụ mặt nói.
"Là chia tay với cậu đấy."
Thời Bất Phàm nghi hoặc.
"Sao cậu cứ luôn nhắc đến chuyện chia tay vậy?"
"Bởi vì cậu không nghe lời."
"Cậu muốn nắm chặt tôi trong lòng bàn tay à?"
"Nói chung là, cậu đừng cảm thấy tôi đang nói đùa."
Chân Nguyên Bạch nhỏ giọng hung dữ.
"Cậu đã làm liên lụy đến tôi rất nhiều rồi, cậu cũng nên cho tôi bù lại chút mặt mũi, không thì cần cậu làm gì, tự làm mất mặt mình à?"
Bạn học nhỏ thật là sĩ diện. Thời Bất Phàm buồn cười, nói.
"Được, tôi đảm bảo cuối kỳ sẽ nằm trong hạng 200 đổ lên, không phụ lòng mong chờ của thầy giáo Chân."
Chân Nguyên Bạch lúc này mới xoay mặt, dùng ánh mắt tán dương nhìn hắn một cái.
Thật ra không cần Chân Nguyên Bạch nói, Thời Bất Phàm cũng biết, bạn học nhỏ được mời đến nhà, có tiến bộ hay không là chuyện khác, nhưng chắc chắn không được thụt lùi, dù mẹ hắn đã cùng nói chuyện với ba mẹ Chân Nguyên Bạch rồi, nhưng từ lời nói của Chân Nguyên Bạch là biết, muốn cùng hẹn hò với Chân Nguyên Bạch công khai trước mặt phụ huynh, thành tích mà không tốt thì không được.