Hắn kéo Chân Nguyên Bạch hướng ra bên ngoài, Chân Nguyên Bạch giãy giụa theo bản năng, cậu bám lấy thang của giường tầng.
"Tôi nộp mà, chúng ta đến nơi không có ai nộp... Cậu, cậu đừng kéo tôi."
Thời Bất Phàm không nói gì, hắn ôm chặt eo Chân Nguyên Bạch, Chân Nguyên Bạch sợ đến mức duỗi tay ôm lấy thang, nước mắt lưng tròng nói.
"Tôi nộp, tôi nộp! Thời Bất Phàm, cậu đừng như vậy mà..."
Đương nhiên sức của Thời Bất Phàm lớn hơn cậu rất nhiều, Chân Nguyên Bạch ôm thang, bởi vì bị Thời Bất Phàm lôi kéo mà giường xê dịch cả khoảng, mắt thấy cả người mình và giường đều bị hắn kéo ra ngoài, Chân Nguyên Bạch lập tức rớt nước mắt.
"Tôi sai rồi, sau này tôi nhất định sẽ đúng hạn nộp bài mà, cậu tha cho tôi đi, huhu, tha cho tôi đi...."
Bị kéo ra hành lang nộp bài sẽ bị làm sao, Chân Nguyên Bạch nghĩ đến là lông tơ dựng thẳng đứng, chắc chắn trong một buổi chiều, tất cả mọi người bao gồm cả ba mẹ cậu đều sẽ biết cậu và Thời Bất Phàm đang yêu nhau, Chân Nguyên Bạch nghĩ đến là cả người run không ngừng.
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng cười, Chân Nguyên Bạch giương đôi mắt đẫm lệ qua, Thời Bất Phàm cũng không đành lòng, cười ra tiếng.
"Sợ hả?"
Chân Nguyên Bạch phát hiện hắn đang trêu mình, không khỏi nghẹn khuất mếu máo, cậu duỗi tay muốn đẩy giường lại, nhưng vừa nãy cậu bị dọa đến nhũn tay nhũn chân, giờ cơ bản là không đẩy nổi.
Cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng, đến cái giường cũng bắt nạt cậu được, nước mắt lập tức rơi càng dữ dội.
Thời Bất Phàm bên cạnh cậu đúng lúc nhấc chân, đạp cái giường về lại chỗ cũ, lúc này Chân Nguyên Bạch mới hơi dừng khóc, nói.
"Cậu, cậu dọa tôi sợ muốn chết."
"Ai dọa cậu?"
Thời Bất Phàm xấu xa nói.
"Những gì tôi nói là thật đấy, nếu cậu không nộp bài đúng hạn lần nữa, tôi sẽ hôn cậu trong giờ chào cờ, không tin thì cậu cứ thử xem."
"Tôi nộp, nộp là được chứ gì?"
Chân Nguyên Bạch gỡ tay hắn đang nắm tay mình ra, nói.
"Cửa bị cậu phá hỏng rồi, không thể nộp bài ở đây đâu."
Thời Bất Phàm ôm cậu xoay người lại, Chân Nguyên Bạch đột nhiên bị ép lên cánh cửa bị hỏng, Thời Bất Phàm thuận tay đóng xích chống trộm lại, môi lập tức dán lên môi cậu.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh, có
người nhỏ giọng nói.
"Chân Nguyên Bạch ở đây, vừa nãy tôi thấy Thời Bất Phàm đạp cửa đi vào, hình như muốn đánh cậu ta."
"Thời Bất Phàm, Thời Bất Phàm?"
Là Lương Tu Đức, cửa phòng bị đập lên, Lương Tu Đức quát lớn.
"Thời Bất Phàm! Tôi gọi cảnh sát đến đấy, mau mở cửa cho tôi!"
Cách một cánh cửa, da đầu Chân Nguyên Bạch như muốn nổ tung, tim Thời Bất Phàm cũng bắt đầu đập nhanh hơn, nhưng cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ to lớn này lại làm năm giác quan của hắn như mở ra, hắn cảm thấy mỗi giọt máu trong cơ thể đều vì nụ hôn này mà sục sôi, từng chỗ chân lông sợi tóc đều run rẩy.
Hắn bắt đầu muốn gia tốc nụ hôn, nhưng Chân Nguyên Bạch lại bị dọa đến sợ hãi, đôi mắt cậu vừa mới khóc lại càng đỏ thêm, nước mắt lại bắt đầu đảo quanh tròng mắt.
"Thời Bất Phàm! Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu bắt nạt Chân Nguyên Bạch, thì từ ngày mai cậu cút khỏi lớp chọn đi!"
Chân Nguyên Bạch dùng sức đẩy hắn, trong miệng phát ra âm thanh ưm ưm, Thời Bất Phàm lại chẳng để ý, rời tay giữ xích phòng trộm, đỡ gáy Chân Nguyên Bạch, khép hai mắt lại, hơi nghiêng đầu, mê muội cọ lên đôi môi mềm mại.
"Thời Bất Phàm --"
Lương Tu Đức vô cùng tức giận.
"Tôi đếm đến ba, cậu mà không mở cửa, tôi sẽ đạp đấy!"
--------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Nguyên Nguyên: Aaaa --
Thời Ca: Kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
----------------------