Bệnh Tâm Thần

Chương 1.2

Ngón tay anh dần tiến vào bên trong áo tôi, tôi cảm nhận được anh đâm vào bên trong. Tôi không thích cảm giác này! Tôi muốn thoát ra nhưng bị anh giữ chặt lại, không cho phép vùng vẫy.

Môi anh di chuyển dọc theo cổ và ngực tôi, núʍ ѵú tôi bị anh hút lấy hút để, “Hừ!” Tôi không tự chủ được khẽ rêи ɾỉ, bạn trai ngừng lại động tác, nghịch ngợm đầṳ ѵú của tôi: “Diệc Diệc, khó chịu sao?”

Tôi lắc đầu, hai bên má đỏ bừng bừng, xấu hổ không dám nhìn anh. Văn Trạch hình như rất hài lòng với phản ứng của tôi, cười nói: ‘Xem ra anh chưa cố gắng đủ, lần sau nhất định làm tốt hơn.”

Anh cúi đầu liếʍ ngực tôi lần nữa, chậm rãi thêm vào ba ngón tay vào phía sau, ngón tay không ngừng khuấy động bên trong lỗ hậu, có một chút chất lỏng theo kẽ ngón tay mà chảy ra.

Đột nhiên anh ấn trúng chỗ nào đó, một cảm giác tê dại chợt ập đến khiến tôi có cảm giác như bị một dòng điện kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thở hổn hển.

Bạn trai nhận ra sự khác thường của tôi, anh ấy cắn nhẹ đầṳ ѵú tôi và thì thầm bên tai: "Anh tìm thấy rồi."

"A! Chờ đã..." Tôi không kịp ngăn lại, ngón tay bạn trai ấn mạnh vào phần thịt mềm mại của tôi, bàn tay còn lại thủ da^ʍ cho tôi.

"A... ưm!" Tiếng rêи ɾỉ thoát ra khỏi miệng tôi.

Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp đôi khiến bụng dưới của tôi chua xót, cảm giác ngứa ran theo dây thần kinh sộc lên da đầu, cơ thể tôi run lên,hơi thở hổn hển, cảm giác như não sắp tan chảy, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Vừa ấn vào chưa được bao lâu, bụng dưới tôi bỗng đau nhức tê dại, hậu huyệt không tự chủ co rút lại, kɧoáı ©ảʍ dâng tận trời, nhịn không được ưỡn người lên, đôi chân kẹp chặt ga trải giường, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra. Sau cơn cực khoái, tôi chăm chú nhìn trần nhà, cảm thấy bối rối.

Ngón tay bạn trai rút hẳn ra khỏi người tôi, dâʍ ŧᏂủy̠ theo đó mà chảy ra.

Tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng bạn trai tôi không nghĩ như vậy. Anh ấy không cho tôi thời gian để thở mà trực tiếp nắm lấy mắt cá chân của tôi, kéo hai chân tôi dang rộng ra.

Động tác đáng xấu hổ khiến tôi theo bản năng muốn khép lại, nhưng nắm chặt lấy chân tôi, tôi không thể chống lại được khoảng cách sức mạnh chênh lệch nhau. Văn Trạch dang hai chân tôi ra rộng hơn. Tư thế này khiến tôi cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của anh ấy đang trực tiếp chạm vào lỗ hậu tôi.

Nhìn kích thước đáng kinh ngạc của bạn trai mà tôi không khỏi lạnh sống lưng. Bạn trai nắm cổ chân tôi kéo xuống.

Tôi vội đưa tay chạm bụng anh ấy chặn lại, điên cuồng lắc đầu, uất ức nói: “Không, tuyệt đối không được, nó nứt ra mất.” Tôi đáng thương nhìn bạn trai, hy vọng anh ấy suy nghĩ lại.

Bạn trai nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì du͙© vọиɠ của tôi, đồngối cùng không đi vào nữa, tôi nghĩ chắc là anh ấy động lòng vì lời nói của tôi, anh cúi xuống hôn nhẹ lên khóe mắt tôi: “Không sao, không sao, em chịu đựng anh một chút thôi được không, sẽ không đau đâu, ngoan.”

Tôi không kịp ngăn lại thì anh đã thọc hết dươиɠ ѵậŧ vào lỗ hậu chật hẹp, lỗ hậu bị lấp đầy, mép bị kéo giãn hết cỡ. Tiếng hét tôi còn chưa kịp thốt ra đã bị môi anh chặn lại trong cổ họng, hơi thở của bạn trai qua chóp mũi phả ra nóng rực.

Dươиɠ ѵậŧ của Văn Trạch dần tăng tốc rút ra đút vào trong lỗ hậu tôi, kɧoáı ©ảʍ từ từ lấn át sự đau đớn, nơi giao hợp còn có tiếng nước da^ʍ mỹ, vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh, khiến người ta vừa ghen tị vừa thót tim. Căn phòng tràn ngập mùi tình ái và du͙© vọиɠ, bạn trai cᏂị©Ꮒ tôi như điên, mỗi lần dươиɠ ѵậŧ rút ra thì một ít thịt đại tràng đỏ vàng non mịn bị kéo ra, kɧoáı ©ảʍ ập vào tôi như thủy triều, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh của tôi, lỗ hậu chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, ruột trở nên vô cùng mềm mại và nhạy cảm, đầu óc tôi trắng xóa không thể suy nghĩ.

Đại nào tỉnh táo dần trở nên mơ màng, chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ mà lần giao hợp này mang lại.

Nước mắt ướt đẫm trên mặt tôi, bạn trai liếʍ đi nước mắt tôi, cắn mạnh vào cổ tôi như đánh dấu, anh ấy dùng hai tay giữ chặt eo tôi, trầm giọng nói: "Hứa Dịch, nói yêu anh đi! Nói em là của anh, mau lên!"

Bụng tôi hóp lại.

Tôi phấn khích trợn mắt lên, chưa kịp định thần lại, bạn trai tôi cứ thế đâm mạnh như muốn nhét cả hai “viên bi” vào. Anh bắt tôi trả lời câu hỏi của anh ấy trong khi anh đang cᏂị©Ꮒ tôi. Tôi không thể không nghi ngờ nếu tôi không trả lời thì Văn Trạch sẽ ȶᏂασ tôi đến chết.

"Em...yêu anh...ưʍ....anh...a! Em..là...của anh... a, chậm lại, chậm lại!"

Cảm giác tê dại dày đặc khiến tôi choáng ngợp, chờ đợi hành động tiếp theo của bạn trai.

Hiển nhiên bạn trai hài lòng với câu trả lời của tôi, ©ôи ŧɧịt̠ đã rút ra khỏi lỗ hậu của tôi, lỗ hậu không kịp khép lại, không ngừng co rút ngoài không khí, lộ ra khúc ruột đỏ tươi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắt đầu chảy ra ngoài.

Văn Trạch trở về dáng vẻ dịu dàng thường ngày, anh nhéo nhẹ vành tai đỏ ửng của tôi, nói với tôi: “ Diệc Diệc thật tốt, em là của anh, anh sẽ không cho phép em rời xa anh. Chúng ta mãi mãi ở bên nhau, mãi mãi…”

Trong lúc bàng hoàng, tôi như nhìn thấy một người đàn ông trông giống hệt bạn trai của tôi, mặc áo bệnh nhân,đôi mắt đỏ ngầu, liên tục nghẹn ngào nói gì đó mà tôi không thể nghe rõ.