Bệnh Tâm Thần

Chương 1.1

Tôi bị mất trí nhớ.

Tôi tỉnh dậy đã thấy một người đàn ông xa lạ ngồi bên giường, nhìn mình với đôi mắt ươn ướt. Anh ta tự trách, nói: “Anh xin lỗi, đều là lỗi của anh. Lẽ ra anh không nên để em đi một mình, là anh khiến em gặp tai nạn”.

Người đàn ông đó tự nhận là bạn trai của tôi, tên là Tống Văn Dịch.

Thật ngạc nhiên, tôi lại có người yêu đẹp trai đến như vậy.

Giọng nói của bạn trai rất hay, lại còn đẹp trai, sống mũi cao, dưới đôi lông mày kiếm là đôi mắt hệp và sâu, đường nét không mặt không chê vào đâu được, dáng người không tồi, vai rộng eo thon, dường như còn nhìn được cả cơ thể vạm vỡ ẩn trong lớp áo sơ mi gọn gàng. Bộ dáng buồn bã của bạn trai khiến tôi có chút khó chịu.

Tôi tìm cách an ủi: “Anh không có lỗi. Không ai có thể biết được những chuyện như thế đột ngột xảy ra. Hơn nữa, bây giờ em rất khỏe. Vậy nên, anh đừng tự trách mình nhé.”

Anh yên lặng nhìn tôi, ánh mắt kỳ quái, thở dài nói: “Biện Biện, em thật sự không còn nhớ gì cả.”

Anh đưa tay chạm vào má tôi, tình cảm yêu thương trong mắt lộ ra mãnh liệt: “Đáng tiếc, nhưng không sao, anh sẽ luôn luôn ở bên em.” Tôi nghĩ, nhất định bạn trai rất yêu tôi.

Sau đó, bạn trai nói tên tôi là Hứa Diệc, một đứa tẻ mồ côi lớn lên ở cô nhi viện. Tôi ở bên anh ấy khi chúng tôi học cấp ba, tính đến nay đã mười năm, tình cảm của chúng tôi vẫn luôn thắm thiết. Trước đây tôi là bác sĩ tâm lý nhưng đã nghĩ việc vì một vài chuyện xảy ra ở nơi làm việc. Tôi ở nhà an dưỡng từ lúc đó. Tôi nhìn Tống Văn Dịch đang nấu cháo cho mình, thở dài nghĩ “ đời mình thật khổ, may mắn vì còn có bạn trai.”

“Diệc Diệc mau ngồi xuống, cơ thể mới phục hồi cần phải nghỉ ngơi.”

Tôi ôm eo bạn trai, nũng nịu nói: “Em chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi!”

Bạn trai quay đầu hôn tôi, sau đó nhéo chóp mũi tôi, ôn nhu nói: “Diệc Diệc, nghe lời nào.”

Tôi tức giận khịt mũi, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

Sau vài ngày thân thiết với bạn trai, tình cảm tôi dành cho anh ấy càng ngày càng nhiều, bạn trai tính tình rất tốt, chăm sóc tôi rất cẩn thận, chu đáo, mọi điều đều chiều chuộng tôi.

Điều quan trọng hơn đó là, bạn trai không chỉ đẹp trai mà còn giàu có, căn biệt thự tôi đang ở là của anh ấy. Trên đời kiếm đâu ra người bạn trai tốt như vậy chứ. Tôi càng nhìn càng thích anh ấy. Bạn trai mang bát cháo ra, để trước mặt tôi: “Em mau ăn đi, để lâu nguội mất”.

Tôi dùng thìa múc một miếng cho vào miệng, không thể không nói tay nghề nấu ăn của bạn trai rất tốt, món đó vô cùng hợp khẩu vị của tôi.

Ăn cháo xong, tôi hài lòng xoa xoa bụng mình.

“Văn Trạch, anh nấu ăn rất ngon nha”.

Lúc này, bạn trai lấy khăn giấy lau miệng cho tôi, nhìn tôi cười: “Anh vì em mà học nấu anh mà. Lúc đầu phân vân nên nấu như nào, em thích là tốt rồi”.

Không biết vì sao bạn trai lại nhìn mình như vậy, tôi có chút sợ hãi nhưng sự kỳ quái nhanh chóng bị Tống Văn Trạch che đậy.

Buổi tối, tôi và Văn Trạch nằm trên giường, anh ôm chặt eo tôi, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng tôi, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi. Tôi có thể ngửi được hương vị của riêng anh một cách rõ ràng, và cả du͙© vọиɠ của anh ấy. Tim tôi đập không ngừng, tay anh từ từ luồn vào bên trong quần áo tôi, tôi không kìm được tiếng rêи ɾỉ. Tiếng hô hấp của Văn Trạch càng lúc càng nàng nề.

Giọng anh khàn khàn bên tai tôi: “Diệc Diệc, có thể không?’ Hơi thở ấm nóng phả vào tai tôi, dần dần lan đến toàn thân, tôi gật đầu, nói với giọng gần như không thể nghe thấy nhưng tôi biết anh nghe được.

Bởi vì giây tiếp theo, Văn Trạch giữ lấy hai tay tôi và đè tôi xuống. Đầu lưỡi nhanh nhẹn cậy mở miệng tôi, mạnh bạo luồn vào trong miệng, quấn lấy lưỡi tôi. Anh hôn rất mạnh bạo, dường như muốn đem tôi xé toạt ra.