Hạ Úc lau nước da^ʍ vào phần đùi nhỏ gầy trắng nõn của Vân Trì, tách chân cậu ra, nhìn lỗ nhỏ đang ngậm cây gậy, khen: "Tiểu Trì dâʍ đãиɠ thật đấy."
Vân Trì vừa tỉnh lại sau lần lêи đỉиɦ, hít vài hơi sâu, mặt giàn giụa nước mắt, bên dưới người toàn là nước da^ʍ nhớp nháp. Cậu dùng tay đỡ bụng, giọng run rẩy: "Anh… Anh bảo giúp tôi lấy ra mà."
Hạ Úc cười, tay bám vào gậy gỗ đang cắm trong lỗ nhỏ, thấy lỗ nhỏ co bóp vì hành động của mình, hạt đậu bị bỏ rơi kia đã vểnh lên, giống như đang chờ được yêu thương.
Hắn lại dùng sức nắm lấy cây gậy, không biết đã chạm vào chỗ nào, Vân Trì cảm thấy quả cầu nhỏ bên trong đã nhỏ hơn chút.
Hạ Úc kéo mạnh, gậy gỗ được rút ra hết.
Đùi Vân Trì căng cứng, bên tai nghe thấy tiếng "póc", trong lòng cảm thấy có gì đó không lành. Vách thịt co bóp vì kɧoáı ©ảʍ, nước da^ʍ bị chặn bên trong ồ ạt chảy ra khiến ga giường bên dưới ướt đẫm.
Cây gậy mà Hạ Úc cầm trong tay không có quả cầu, cảm giác dị vật chèn trong âʍ đa͙σ biến mất nhưng tử ©υиɠ vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Tử ©υиɠ bị động tác vừa nãy của Hạ Úc mở ra một cái lỗ, nó đóng lại, khóa quả cầu nhỏ vào bên trong.
"Huhu… Anh… Sao anh có thể làm thế…" Vân Trì nhìn gậy gỗ trong tay hắn, cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức, giơ tay giằng lấy gậy, ném sang một bên.
Quả cầu thu nhỏ lại chút, bụng dưới cũng trở nên bằng phẳng nhưng bên trong vẫn còn chứa một thứ kỳ lạ, đây là sự thật không thể chối cãi.
Vân Trì nhét hai ngón tay vào trong, ý muốn móc quả cầu ra. Ngón tay của cậu không dài như vậy, không chạm tới tử ©υиɠ, ngược lại còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể mềm nhũn, hoa huyệt lại phun ra nước da^ʍ.
"Không lấy ra được… Giúp… Giúp tôi…" Tự vật lộn một lát mà vẫn không có kết quả, Vân Trì tuyệt vọng cầu cứu Hạ Úc.
Cậu chống người dậy, từ từ bò qua trước mặt Hạ Úc, cọ đầu vào hắn như một con mèo nhỏ.
Vân Trì ngồi xổm, quả cầu trượt xuống theo trọng lực nhưng vẫn không thoát khỏi ràng buộc của tử ©υиɠ.
"Tiểu Trì chỉ bảo tôi thu nhỏ cầu lại, tôi đã làm thế rồi, sao vẫn giận vậy?" Hạ Úc không hiểu, tay hắn ấn lên bụng dưới của Vân Trì, giọng nói quyến rũ: "Tiểu Trì cảm nhận được không? Trong cái tử ©υиɠ dâʍ đãиɠ này có một quả cầu, Tiểu Trì có thể rặn ra, nó nhỏ hơn rất nhiều rồi… Sau này Tiểu Trì còn phải sinh con cho tôi nữa."
Vân Trì tìm thấy tư thế phù hợp, cố gắng rặn thứ bên trong ra. Nhưng cậu không thể nào sinh con cho NPC được, cậu là đàn ông, dù bây giờ cơ thể đã bị biến thành thế này, cũng không thể sinh con cho một người đàn ông khác!
Quả cầu nhỏ đập vào tử ©υиɠ theo từng nhịp, sự kỳ lạ khi tử ©υиɠ bị mở rộng khiến Vân Trì sợ hãi, nó còn mang theo cảm giác nhói đau. Đau đớn rút cạn sức lực của Vân Trì, quả cầu lại bị nuốt vào sâu hơn, va vào vách tử ©υиɠ, dường như cậu đang bị quả cầu nhỏ này cᏂị©Ꮒ.
Cả người Vân Trì mềm nhũn, sức càng lúc càng yếu, cuối cùng vẫn nó vẫn không thể mở tử ©υиɠ ra.
Vân Trì đỡ bụng khóc nức nở, đuôi mắt ửng hồng, kéo tay Hạ Úc làm nũng: "Giúp… Giúp tôi đi mà…"
"Tiểu Trì không thể lúc nào cũng bảo người khác giúp đâu." Hạ Úc nói với vẻ đứng đắn, dùng tay ấn vào bụng cậu, mắt ngập tràn hứng thú.
Tay hắn dần dần dùng lực, ép vào cơ quan yếu ớt kia cách một lớp da bụng. Dưới sự giúp đỡ của Hạ Úc, quả cầu nhỏ kia thật sự đã trượt ra một chút nhưng động tác của Hạ Úc vẫn khiến Vân Trì cảm thấy sợ hãi.
Phần đầu quả cầu lộ ra ngoài, cổ tử ©υиɠ bị cưỡng ép mở ra, truyền tới từng đợt đau đớn, Vân Trì hít sâu một hơi cố chịu đựng, từ từ dùng sức. Khi Hạ Úc đặt tay lên bụng cậu và ép chặt, Vân Trì dường như phát hiện ra cách sử dụng lực, khiến quả cầu trượt ra dễ dàng hơn một chút.
Dù có đau cũng không được thả lỏng, nếu không quả cầu sẽ chui lại.
Vân Trì không dám thả lỏng, hoa huyệt bóp chặt, quả cầu nhỏ trong tử ©υиɠ xoay vòng, tử ©υиɠ mềm mại bị ép buộc mở ra, phần dày nhất của quả cầu to lớn kẹt lại ở trong tử ©υиɠ.