Nhịn vừa nhịn, ngày hôm sau cô lại tìm tới cửa, tìm được nhân viên hôm qua, hỏi anh ta: “Các anh làm gì thế hả, báo cáo còn không đi bắt người!”
Lý Kiều Kiều vẫn ăn mặc kỳ quái, nhân viên ngày hôm qua lập tức nhận ra cô ta.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, nhân viên này cũng không có sắc mặt tốt, nói: “Bắt cái gì bắt? Không ai vi phạm chính sách bắt cái con khỉ!”
“Này, anh! Ai nói không ai vi phạm chính sách!”Lý Kiều Kiều cũng nổi giận, “Một người phụ nữ mang thai to đùng như thế ở nhà, hai người mắt mù không nhìn thấy à!”
Nhân viên công tác bị Lý Kiều Kiều chỉ vào mắng cũng nổi giận: “Cô là ai? Mặt cũng không dám lộ ra rốt cuộc có ý gì? Có giỏi thì cô bỏ khăn che mặt đi, nói chuyện đoàng hoàng với tôi đây này!”
Mắt thấy nhân viên công tác muốn đi lên kéo khăn trùm đầu của cô ta, Lý Kiều Kiều lập tức hoảng hốt.
Cũng không còn dáng vẻ hùng hổ chất vấn vừa rồi, hai tay gắt gao che khăn trùm đầu của mình, chạy trối chết.
Lần này không cần nghĩ cũng biết, Lý Ngọc Lan nhất định là đã chào hỏi.
Lý Kiều Kiều trong lòng thầm hận không thôi.
Không, cô ta phải nghĩ ra một cách khác!
Lý Kiều Kiều cắn răng nghĩ.
Ở phía bên kia, ga xe lửa quận.
Một người đàn ông cao lớn mang theo một túi da rắn lớn trên vai, bước xuống từ một chuyến tàu vừa dừng lại không lâu.
Người đàn ông tuy rằng thân hình cao lớn, nhưng râu ria lại che khuất khuôn mặt.
Quần áo trên người cũng là quần đen áo xanh bình thường, trong số những người lui tới, cũng không khiến người ta chú ý.
Cố Thâm nhìn nhà ga xe lửa quê hương xa cách đã lâu, trong lòng dâng lên một cảm giác hoài niệm.
Không biết vợ con anh thế nào rồi nhỉ?
Nghĩ đến khuôn mặt của vợ con, trong lòng Cố Thâm mềm nhũn, động tác dưới chân cũng không khỏi tăng nhanh hơn một chút.
Lúc này sắc trời có chút muộn, màn đêm buông xuống, những căn phòng anh đi ngang qua đều sáng lên.
Cố Thâm đi qua con hẻm nhỏ, cuối cùng cũng đến trước cửa nhà mình.
Anh đặt túi da rắn bên chân, giơ tay lên gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, trong viện truyền đến một chút động tĩnh, kèm theo thanh âm non nớt của đứa nhỏ: “Ai vậy?”
Cố Thâm không lên tiếng.
Cánh cửa nhanh chóng được kéo ra một khe hở.
Đại Bảo lấy chân mở cửa lập tức nhìn thấy một người đàn ông mặt đầy râu đứng ngoài cửa.
Đại Bảo trong trí nhớ nhanh chóng tìm kiếm một chút, sau khi rút ra kết luận không quen biết, ánh mắt trở nên cảnh giác, hai tay khoanh tay ngăn ở cửa hỏi: “Chú, chú tìm ai!”
Ba nói, khi ba không ở nhà, cậu bé là người đảm nhiệm bảo vệ mẹ mình!
Người này vừa nhìn đã rất nguy hiểm, không thể cho anh vào nhà.
Cố Thâm nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của con trai mình, trên mặt không nhịn được lộ ra một nụ cười.
Đại Bảo vừa nhìn anh nở nụ cười, cảm thấy càng đáng sợ hơn.
Không trêu chọc con trai nữa, Cố Thâm cuối cùng cũng cười mở miệng: “Đại Bảo.”
“Làm sao chú biết cháu là ——” Đại Bảo nghi hoặc, lại đột nhiên dừng lại, di, giọng nói này sao lại có chút giống ba?