nhóm dịch: bánh bao
Lý Kiều Kiều sốt ruột muốn đuổi theo, lại bị mẹ ruột Tiền Phượng Anh kéo cánh tay. Tiền Phượng Anh vốn không đồng ý Lý Kiều Kiều đi theo quản những chuyện này, hiện tại thấy cô ta còn muốn đuổi theo Lý Ngọc Lan, lập tức ngăn cản cô ta.
“Con gái con đứa quản những chuyện này làm cái gì, không được đi!"
Lý Kiều Kiều chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng Lý Ngọc Lan càng ngày càng xa, tức giận dậm chân.
Lý Ngọc Lan làm bộ trấn định đi ra một khoảng cách thật dài, lúc này mới dám quay đầu lại.
Thấy không có ai đuổi theo, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi cô thật sự sợ ba người kia trực tiếp kéo cô đến phòng khám không đạt chuẩn, cưỡng chế bắt cô bỏ đứa bé.
Cũng may bọn họ đều là người trọng sĩ diện, không dám làm ra loại chuyện này.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, bước chân của Lý Ngọc Lan cũng dần dần chậm lại.
Cô dừng lại xem đường phố của những năm tám mươi đan xen trào lưu quen thuộc kia.
Thanh niên mặc quần kèn khiêng máy ghi âm và thế hệ cũ mặc quần xanh kiểu rộng nhìn nhau không vừa mắt; Bên cạnh các cửa hàng nhà nước xuất hiện một cửa hàng tư nhân nhỏ; Có vẻ như có một bàn tay vô hình điểm thêm màu sắc và sức sống vào khu vực xung quanh.
Một thế giới thực tế và sống động như vậy, thực sự chỉ là một cuốn sách?
Lý Ngọc Lan vừa trầm tư, vừa đi về phía nhà mình.
Khi cô đi đến đầu hẻm, cô nghe thấy giọng nói trẻ em.
“Cố Liên Sâm, ba mày chắc chắn đã chết ở bên ngoài, bằng không sao lâu như vậy còn không về!”
“Không đúng không đúng, ba Cố Liên Sâm nhất định là vì đầu cơ mà bị bắt vào trong đại lao!”
“Còn lâu mới như thế! Ba nó nhất định là vì kiếm tiền mà bỏ chạy với người phụ nữ khác, không quan tâm đến Liên Sâm và mẹ nó nữa!”
“Các cậu nói bậy, ba tớ tốt nhất!” Cố Liên Sâm phẫn nộ nói.
“Há há, Cố Liên Sâm gạt người! Đứa nào nói dối ban đêm sẽ đái dầm!”
“Câm miệng!”
Cố Liên Sâm cuối cùng cũng nhịn không được, xông lên đánh nhau với đám nhóc con..
Lúc Lý Ngọc Lan đến, cũng chỉ nhìn thấy con trai nhà mình giống như một con sói hung ác, đè một nam đứa nhóc cao hơn cậu bé dưới chân, vung nắm đấm nhỏ đánh điên cuồng lên người nhóc kia.
Những đứa trẻ khác bị dọa khóc, cũng có người tiến lên muốn kiềm chế Cố Liên Sâm, nhưng đều bị Cố Liên Sâm hất văng, cũng không biết cậu bé lấy đâu ra sức lực như thế.
“Đại Bảo!” Lý Ngọc Lan vội vàng kêu một tiếng với Cố Liên Sâm.
Nắm đấm của nhóc sói nhỏ dừng lại, đứa bé dưới thân nhân cơ hội đẩy nó ra, những đứa khác nhìn thấy người lớn tới, cũng đều sợ hãi bỏ chạy.
Nơi này vừa nãy còn náo nhiệt giờ đây cũng chỉ còn lại một mình Cố Liên Sâm đứng một mình.
Bởi vì đánh nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu bé bị trầy xước vài chỗ, quần áo trên người cũng bị xé trúng mấy vết thương.
Cố Liên Sâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Ngọc Lan, mím môi nhỏ, cúi đầu, hai bàn tay nhỏ bé túm lấy bên mép quần, dáng vẻ bất an.