Hôm nay nàng đã có vài lần cảm thấy bản thân bị hoa mắt, cho nên trước khi buột miệng nói ra cái gì thì kêu gọi hệ thống lên trước.
Nàng nhìn đồ vật trong hộp hơi không xác định hỏi: “Hắn là Nhϊếp Chính Vương mà lại lấy viên kẹo năm năm trước làm quà nhận lỗi?”
Hệ thống: “……”
Hệ thống: “Đây là đông châu!” (Đông châu hay Đông Hải minh châu, là loại châu bảo quý trọng.)
Không biết từ trong biết bao nhiêu viên đông châu mới có thể lấy ra một viên như vậy, hầu như đến mức có thể bị nhầm với hàng thật.
Nhưng sẽ không có kẻ điên nào sẽ coi đông châu là viên kẹo.
Sắc mặt của Thời An thay đổi: “Hắn đang thử tôi?”
Hệ thống ngây dại, sửng sốt lặp lại một lần: “Hắn… đang thử ký chủ?”
Theo sau lại phát ra một tiếng vừa hối hận vừa đau đớn, “A a a a, tại sao vừa rồi tôi lại nói cho ký chủ biết chứ?”
Nếu không phải nó lanh mồm lanh miệng, lúc này ký chủ của nó đã quay ngựa. Hệ thống hối hận không thôi, tại sao nó muốn nhảy khoe khoang kiến thức rộng rãi của mình chứ! Ô ô ô ——
Thời An không để ý đến lời kêu rên của nó trong đầu, thậm chí còn cảm thấy tiếng khóc của hệ thống rất là dễ nghe, có thể nói là ý chí sắt đá.
Nàng nhìn về phía Mục Trì Thanh, vẻ mặt tự nhiên, trên mặt còn mang theo một chút kinh ngạc cảm thán. Rốt cuộc một viên đông châu lớn như vậy thật sự rất hiếm thấy, nàng nói: “Món quà của điện hạ thật sự rất quý, ta không thể nhận được.”
Mục Trì Thanh nhìn chằm chằm nàng, giống như đang tìm kiếm một tia sơ hở.
Thời An tùy ý để hắn đánh giá, tuy nhiên ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đối phương khiến trong lòng nàng dần dần cảm thấy lo lắng. Thật sự đoán không ra Mục Trì Thanh đang suy nghĩ cái gì, khi nàng đang nghi ngờ không biết lúc nãy bản thân có phải đã nói sai lời rồi không thì nghe thấy được một tiếng cười khẽ.
Ánh mắt của Mục Trì Thanh nhìn xuống hộp gấm và nói: “Viên đông châu này là Cô mất ba năm mới tìm được một viên, bộ dáng của nó hoàn toàn không giống với những viên đông châu khác. Do khác biệt của nó quá lớn cho nên ngay cả tiệm châu báu lớn nhất của Đại Thịnh cũng không dám khẳng định đây là một viên đông châu, cô còn nghĩ rằng đó là một viên đá kỳ lạ được tìm thấy ở đâu đó.”
Hắn nói không nhanh không chậm, mỗi chữ đều giống như đang chứa đựng ý nghĩa sâu xa. Khi nói đến bốn chữ viên đá kỳ lạ, còn cố tình dừng lại nhìn về phía Thời An rồi mới lại nói tiếp: “Tuy nhiên, ánh mắt của Tam cô nương thật sự rất tốt, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thì có thể nhận ra nó quý giá phi phàm.”
Thời An khẽ mím môi lại, nàng nhanh chóng chớp mắt, rũ mi mắt xuống, muốn che lại chột dạ trong một chớp mắt vừa rồi.
Mục Trì Thanh cũng không so đo, giống như hoàn toàn không phát hiện ra vẻ trốn tránh trong ánh mắt của nàng, giọng điệu rất dịu dàng gọi nàng một tiếng, “Tam cô nương, một khi đã có duyên như vậy không bằng cứ nhận lấy đi.”
Gương mặt của hắn nhàn nhã, thành thục, tiến lui đúng mực đều được hắn đắn đo đến mức vừa vặn.
Thời An thật sự không biết nên từ chối như thế nào, chỉ có thể nhận lấy viên đông châu này.
Khóe môi của Mục Trì Thanh nhẹ nhàng cong lên một chút, ngón tay thon dài che giấu dưới ống tay áo chậm rãi vuốt ve dọc theo hạt bồ đề, mang theo một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Một viên đông châu làm sao mà đủ được, chỉ là bây giờ còn không phải lúc nên không thể nóng vội.
Có lẽ bởi vì Thời An nhận lấy món quà xin lỗi nên giờ phút này tâm trạng của Mục Trì Thanh rất tốt. Hắn đứng dậy, thêm một chút nước trà vào trong ly, “Sức khỏe của Tam cô nương vừa mới tốt lên, nên uống đồ nóng.”
Hơi nóng lan tràn, sương mù màu trắng bốc lên, mang theo một chút mơ hồ. Thời An không thấy rõ biểu cảm của Mục Trì Thanh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của hắn: “Tam cô nương rất giống với một người quen cũ của ta, không chỉ là bộ dáng mà ngay cả tên cũng rất giống.”
Giọng điệu của Mục Trì Thanh bình tĩnh giống như chỉ tùy ý nhắc đến một chuyện xưa: “Lúc Cô còn nhỏ làm con tin ở nước Văn Uyên từng gặp được một vị cô nương, cô nương kia đã giúp đỡ ta rất nhiều. Chẳng qua 5 năm trước, đối phương đột nhiên không từ mà biệt, từ đây không có bất kỳ tin tức nào. Cô tìm nàng 5 năm, lại chưa từng có được bất kỳ tin tức nào. Ngày ấy ngẫu nhiên nhìn thấy Tam cô nương nên Cô mới nhận sai người, nghĩ là người quen cũ trở về nên dưới tình huống vội vàng đã hành động đột ngột, xúc phạm đến Tam cô nương.”
Mục Trì Thanh nói đơn giản, dùng dăm ba câu kể về một đoạn chuyện cũ. Sương trắng tan đi, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, giọng nói của Mục Trì Thanh hơi thay đổi, “Tuy nhiên, hôm nay nhìn kỹ mới phát hiện người nọ và Tam cô nương cũng không giống nhau lắm.”
Hắn nhẹ nhàng nói: “So với người quen cũ vô tâm vô tình của Cô thì Tam cô nương yêu quý người nhà hơn.”
Động tác của Thời An đột nhiên dừng lại, trong tim hiện lên một cảm giác chua xót.
Nàng không khống chế được nhớ lại cảnh tượng trước khi rời đi kia, cái ngày kia tiếng chuông trống nửa đêm vừa mới được gõ vang và Mục Trì Thanh hỏi nàng có thể ở lại được không? Nàng muốn từ chối nhưng lại không thể nói xong thì đã bị bắn đi ra ngoài giống như gấp không chờ nổi muốn rời đi, ngay cả một giây cũng không muốn ở lại.
Hệ thống: “Chậc chậc chậc, thật là đáng thương!”
Thời An không để ý tới giọng nói kỳ quái của hệ thống, ngón tay cầm ly trà của nàng nhẹ nhàng cuộn tròn lại, nhịn không được vì bản thân nhỏ giọng cãi lại nói: “Có lẽ đối phương không phải không từ mà biệt mà chỉ là bất đắc dĩ.”
Ánh mắt của Mục Trì Thanh rơi xuống trên người nàng một lúc, chậm rãi nói: “Cô cũng hy vọng như vậy.”
Giọng điệu của hắn mang theo châm chọc, đương nhiên là không hề tin tưởng.