Dường như nhìn ra suy nghĩ của anh, Trì Triệt khẽ cười nói: “Cô ấy không nhát gan đến thế đâu, chỉ mắc phải căn bệnh quái lạ thôi, điều này liên quan đến vấn đề cá nhân. Xin lỗi, tôi không thể giải thích rõ được.”
Đan Thần Huân cau mày, lại nói tiếp: “Sắp xếp một vị bác sĩ pháp y khác đi, tôi lấy danh nghĩa người nhà người chết để yêu cầu khám nghiệm tử thi một lần nữa.”
“Anh nghi ngờ báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y Tô?” Trì Triệt nghiêng người, hai người đứng đối diện nhau.
“Anh đã biết rõ thân phận người chết, với địa vị và nhân cách của ông ấy, tuyệt đối không thể chết vì…”
“Bị ngạt thở trong lúc quan hệ tìиɧ ɖu͙©…” Người đàn ông còn chưa nói hết câu, một giọng nữ đã vang lên.
Hai người nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, thấy Tô Cẩn nằm trên sofa đã tỉnh lại.
Trong mắt cô vẫn còn tơ máu, ánh mắt thản nhiên không một gợn sóng, không còn vẻ hoảng sợ vừa rồi, dường như chưa xảy ra chuyện gì hết.
“Đừng nghi ngờ về chuyên môn của tôi, dù tìm một trăm bác sĩ pháp y đến đây thì kết luận vẫn như nhau.” Cô chậm rãi đứng lên, kéo khẩu trang che khuất những phần dưới đôi mắt.
Đan Thần Huân cau mày, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Tôi có quyền nghi ngờ một bác sĩ pháp y hoàn thành việc khám nghiệm tử thi trong vòng ‘mười lăm phút’.”
Thi thể nạn nhân được đưa đến bộ phận Pháp y vào lúc bảy giờ, anh đến đây lúc tám rưỡi, lại được cho biết vị bác sĩ pháp y này chỉ làm việc lúc chín giờ.
Mặc kệ thân phận người chết rất đặc biệt hay tình huống rất khẩn cấp cũng không thể khiến cô bác sĩ pháp y kỳ quái này khám nghiệm tử thi sớm hơn một phút.
Đan Thần Huân kìm nén cơn giận, nếu nơi này không phải khu Thành Nam, phải tuân thủ nghiêm ngặt nội quy công việc thì anh cũng không cần chờ đến bây giờ.
Cô bác sĩ pháp y này lên bàn giải phẫu lúc chín giờ, chỉ tốn mười lăm phút đã đưa ra kết luận, còn nói cho anh biết nguyên nhân cái chết kỳ quặc như thế, đương nhiên anh sẽ nghi ngờ trình độ của cô ta.
Hơn nữa… Đan Thần Huân nhìn cô chằm chằm, cô gái này còn rất trẻ, thậm chí còn trông như một đứa trẻ vị thành niên, tuổi đời còn quá trẻ đã là pháp y chính thức ở khu Thành Nam, không biết có phải lên chức dựa vào thực lực hay không.
Tô Cẩn nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, dù khuôn mặt bị khẩu trang che kín không nhìn rõ biểu cảm, nhưng vẫn cảm nhận được sự lạnh lùng đang tỏa ra khắp người.
Chưa một ai dám nghi ngờ cô, nghi ngờ năng lực khám nghiệm tử thi của cô là đang sỉ nhục cô!
Nhưng cô không nói câu nào mà chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông kia, bầu không khí dần trở nên lạnh lẽo.
“Cảnh sát Đan…” Thấy bầu không khí khá căng thẳng, Trì Triệt lập tức đứng ra hòa giải: “Pháp y Tô là bác sĩ pháp y giỏi nhất ở đây, sắp được thăng chức làm Trưởng phòng, anh không thể nghi ngờ năng lực chuyên môn của cô ấy. Việc khám nghiệm tử thi phụ thuộc vào phần đánh giá chuyên môn và kỹ thuật, chứ không phải thời gian dài hay ngắn… Vụ án này rất quan trọng, anh cũng không muốn kéo dài mà, nếu tìm một vị bác sĩ pháp y khác sẽ tốn rất nhiều thời gian… Hơn nữa, pháp y Tô nói không sai, dù tìm một trăm bác sĩ pháp y khác đến đây, kết luận vẫn như nhau!”
Đan Thần Huân chỉ im lặng nhìn thẳng cô gái này, trong đôi mắt đen láy không có quá nhiều cảm xúc, chỉ có sự bướng bỉnh và khinh thường.
Người đàn ông cau mày, dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng vụ án này rất phức tạp, phải nhanh chóng điều tra rõ ràng, tìm bác sĩ pháp y khác đến khám nghiệm tử thi sẽ lãng phí thời gian.
“Được, tôi có thể tin tưởng báo cáo khám nghiệm tử thi này, thế nhưng…” Đôi mắt lạnh lùng nhìn sang Trì Triệt, anh gằn từng chữ một: “Nếu báo cáo sai lầm, bộ phận Pháp y phải chịu tất cả trách nhiệm!”
“Đương nhiên rồi.” Trì Triệt rất tự tin: “Tôi dám đảm bảo pháp y Tô không phạm sai lầm!”
Đan Thần Huân không nói gì nữa, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn.
Rõ ràng người đàn ông này vẫn chưa tin tưởng, Tô Cẩn không thèm quan tâm nữa, cô đưa tập tài liệu cho Trì Triệt rồi đi ra ngoài.
Đan Thần Huân đứng ngay giữa đường, bên cạnh là ba cảnh sát kia, cả bốn người vừa hay chặn hết đường đi.
Cô đi vòng qua từ bên cạnh, cách bọn họ phải ba bốn mét, gần như áp sát vào vách tường.