Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Chương 2: Cô bác sĩ pháp y kỳ quái. (2)

Ba vị cảnh sát ngồi trên ghế sofa hai bên đều nhìn người đứng trước cửa sổ, hàm ý rất rõ ràng.

Người đàn ông đứng trước cửa sổ chậm rãi quay người lại nhìn anh ta, bầu không khí càng áp lực hơn…

“Tôi là người phụ trách.”

Người đàn ông này khoảng 25 26 tuổi, phía dưới mũ cảnh sát là hàng lông mày lưỡi mác nhếch lên, đôi mắt đen láy hẹp dài, đôi môi mỏng hơi mím lại, khuôn mặt góc cạnh như tác phẩm vô cùng khéo léo của Thượng đế. Cơ thể cao lớn lại không thô kệch, anh ta như một con chim ưng giữa đêm tối, lạnh lùng cô độc nhưng đầy áp lực, dù chỉ đứng một mình cũng toát ra sức mạnh ngạo nghễ.

Quân hàm một cành ô liu thêm hai ngôi sao năm cánh màu vàng nổi bật dưới ánh đèn, chói mắt hệt như chủ nhân của nó.

Phản ứng đầu tiên của Trì Triệt là: Hai gạch hai sao, còn trẻ như vậy đã là thanh tra cấp cao?

Trì Triệt lập tức bước tới, đưa tay ra: “Chào anh, tôi là Trì Triệt, người phụ trách bộ phận Pháp y.”

Người đàn ông đánh giá đối phương một thoáng rồi mới bắt tay: “Chào anh, tôi là Đan Thần Huân.”

Họ Đan? Ánh mắt Trì Triệt hơi lạnh lẽo nhưng lại nhanh chóng giấu đi: “Bác sĩ pháp y của chúng tôi giải phẫu xong sẽ đến báo cáo tình hình ngay, nhưng trước khi cô ấy đến đây, tôi có hai yêu cầu.”

Vừa nói xong, ba cảnh sát kia đều nhìn anh ta với vẻ khó hiểu.

Đan Thần Huân vẫn im lặng chờ anh ta nói.

Trì Triệt nói: “Tôi biết thân phận người chết khá đặc biệt, nhưng tòa nhà pháp y nằm ngay bên cạnh đồn cảnh sát nên không cần nhiều cảnh sát có mặt như vậy, có thể… để những người bên ngoài rút lui trước không? Ngoài ra, khi pháp y Tô đến đây, làm phiền mọi người giữ khoảng cách hơn hai mét với cô ấy…”

Bốn người đàn ông bình tĩnh nhìn anh ta, hiển nhiên đều cảm thấy yêu cầu này quá kỳ quặc.

Trì Triệt cong môi: “Là vì sự an toàn của các anh…”

Đan Thần Huân cau mày, những cảnh sát bên cạnh nhìn nhau. Vì sự an toàn của bọn họ sao? Chẳng lẽ bác sĩ pháp y kia rất khủng bố? Có khuynh hướng phạm tội?

Dù Đan Thần Huân thấy nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu với cấp dưới.

Thanh tra Hạ Bân lập tức đi ra ngoài, nhóm cảnh sát bên ngoài nhanh chóng giải tán, chỉ còn lại bốn người trong phòng họp.

Trì Triệt cũng ngồi xuống ghế sofa chờ đợi, năm người đàn ông không nói câu nào khiến tình cảnh khá lúng túng.

Cũng may, chưa đến mười phút sau đã có người gõ cửa.

Mọi người nhìn lên thì thấy một cô gái đang bước vào. Cô cầm một tập tài liệu bằng da màu xanh lam, dáng người không cao chỉ hơn 1m60, mái tóc ngắn ngang tai, đeo găng tay trắng, áo blouse trắng đến đầu gối, đi một đôi giày Nike màu đen xám. Chiếc khẩu trang che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra phần trán trắng ngần gần như trong suốt và một đôi mắt to tròn đen láy như mực, đáy mắt sáng ngời như ngôi sao giữa bầu trời đêm.

Đôi mắt cô gái này rất đặc biệt, con ngươi đen láy như đôi mắt nai con thông minh, chỉ liếc qua cũng có thể nhận ra ngay.

Đan Thần Huân là người đầu tiên đứng lên, những người khác cũng lần lượt đứng dậy.

Trì Triệt giới thiệu sơ qua: “Vị này là pháp y Tô… Pháp y Tô, bọn họ là…”

Còn chưa nói hết câu, cô gái đã cúi đầu đọc tài liệu, hiển nhiên không thấy hứng thú với lời giới thiệu của anh ta.

Trì Triệt mỉm cười bất đắc dĩ, cũng không nói thêm nữa, dù sao ngoại trừ xác chết thì cô không còn hứng thú với bất cứ chuyện gì, thậm chí từ lúc bước vào cửa đến giờ cô chưa từng liếc nhìn người nào.

“Đừng lãng phí thời gian…” Cô nói thẳng vào vấn đề, giọng nói trong trẻo truyền cảm, từng chữ tròn trịa: “Người chết Lục Chính Hùng, 54 tuổi, thời gian chết từ hai giờ đến ba giờ sáng nay, xương sườn bị gãy đâm thủng phổi, có nhiều bộ phận nội tạng bị suy kiệt. Nhìn từ số thức ăn thừa trong dạ dày có thể thấy, nửa tiếng trước khi chết đã ăn rất nhiều chất đường và chất lỏng, nồng độ rượu cồn rất cao khiến hệ thần kinh trung ương hưng phấn quá độ…”