Edit: H.
Chú ý: Chương này công với thụ làʍ t̠ìиɦ trước mặt quần chúng, bị quần chúng quay video up lên mạng, sau đó công dùng một video khác dìm vụ này xuống, dòng này đã tóm tắt hết cả chương truyện 19 và đoạn đầu chương 20, nếu chương này gây phản cảm ⚠️ thì xin hãy lặng lẽ rời đi, đừng cố cmt gay"s gắt"s khi đã được cảnh báo, t đấm đấy.
Vành mắt của Thiệu Chính Dương đỏ bừng, giận dữ trừng mắt Thẩm Hủ: "Tao cảnh cáo mày lần cuối, cút xa tao ra!"
Mặt Thẩm Hủ bị đấm thẳng một quyền, đầu cũng nghiêng sang một bên.
Thẩm Hủ thấy Thiệu Chính Dương sắp nhấc chân bước đi, anh vội vàng duỗi tay giữ chặt cậu, nói: "Cậu say rồi, theo tôi về nhà thôi."
Thẩm Hủ tưởng là do Thiệu Chính Dương uống say nên mới cáu kỉnh với anh như vậy.
"Cút mẹ mày đi, đừng có kéo tay tao!" Thiệu Chính Dương cố rút tay mình ra khỏi tay Thẩm Hủ, nhưng anh ta nắm chặt quá, cậu không thể nào rút tay ra được.
Hầu Minh đứng ở bên cạnh sợ bọn họ nhào lên oánh nhau, thế là bước lên trước mở miệng khuyên can: "Anh Thiệu, có việc gì thì mình cứ ngồi xuống từ từ nói, không phải học sinh giỏi tìm anh giảng hoà à, bình tĩnh bình tĩnh lại rồi ngồi xuống đi ha."
Thiệu Chính Dương ra sức giãy giụa: "Nói cái l*и chứ nói!"
Thẩm Hủ không nói lời nào mạnh bạo ép sát Thiệu Chính Dương xuống bàn máy tính, sau đó bình tĩnh lột sạch quần cậu ngay trước mặt Hầu Minh.
Sau đó anh móc dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng từ sớm ở trong quần mình ra, đè lên trên c̠úc̠ Ꮒσα Thiệu Chính Dương, cảnh cáo: "Cậu có tin tôi đυ. cậu ngay tại đây luôn không?"
Hầu Minh nhìn cảnh tượng xảy ra ngay trước mắt mình này, sợ tới mức trở thành chú bé đần luôn.
Bởi vì đang trong cơn say nên Thiệu Chính Dương đã bị liệt mất dây thần kinh xấu hổ, cậu không hề phản kháng, chỉ căm giận nói câu: "Mày dám thì mày làm đi!"
Thẩm Hủ đứng thẳng lưng, cây dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của anh chui tọt vào bên trong c̠úc̠ Ꮒσα Thiệu Chính Dương, đâm sâu lút cán.
Không để Thiệu Chính Dương và Hầu Minh kịp phản ứng, Thẩm Hủ đã bắt đầu thọc vào rút ra một cách kịch liệt, cây dươиɠ ѵậŧ hồng nhạt ra ra vào vào ở bên trong c̠úc̠ Ꮒσα mềm mại, khiến cho mấy đứa nghiện game ở gần đó nhìn tới ngu luôn.
Tuy Thẩm Hủ làm như vậy có thể xem là đang hϊếp da^ʍ Thiệu Chính Dương, nhưng không mất bao lâu thì cậu đã chìm đắm ở bên trong cơn sướиɠ, Thiệu Chính Dương lắc mông đón ý nói hùa với động tác của Thẩm Hủ: "A... Côи ŧɧịt̠ bự đυ. sâu quá... Ưʍ... Bị nhét đầy mất rồi..."
Hầu Minh không ngờ tới anh Thiệu nhà mình lại có một mặt dâʍ đãиɠ như vậy, quả thực là còn da^ʍ hơn mấy em nữ chính vυ' bự bên trong AV.
Hai tay Thẩm Hủ tách ra hai cánh mông Thiệu Chính Dương, nhét dươиɠ ѵậŧ mình vào sâu bên trong, chỉ ước sao có thể nhét cả hai hòn bi nặng trịch vào.
Quần chúng tụ tập vây xem xung quanh càng lúc càng nhiều, tất cả đều bị tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của Thiệu Chính Dương thu hút.
Thiệu Chính Dương rất có tiếng ở tiệm net, hầu như lũ nghiện game ở đây đứa nào cũng biết mặt cậu.
Nhìn đến trùm trường vốn dĩ kiêu căng ngạo mạn bị đè xuống ȶᏂασ nát đít, bọn họ ngạc nhiên nhìn tới trợn mắt há mồm.
Có người móc điện thoại ra quay video, sau đó up video lên trên trang web dành cho học sinh của trường, ngay lập tức tin tức trên web đã nổ ầm ầm.
Dù đã nghe tin đồn học sinh giỏi và trùm trường hẹn hò từ sớm, nhưng ai ngờ tới hai người bọn họ lại âm thầm chơi lớn như vậy cơ chứ, nhưng này đã không thể gọi là âm thầm được, mà là tự tin đường hoàng ở trước mắt bao người làʍ t̠ìиɦ.
Video không quay được cảnh dươиɠ ѵậŧ đυ. c̠úc̠ Ꮒσα như thế nào, mà chỉ quay được cảnh Thiệu Chính Dương bị Thẩm Hủ đυ. tới liên tục rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ: "Ah... Ah... Sướиɠ chết mất... Dươиɠ ѵậŧ lớn quá à... Ưʍ..."
Người trong cuộc như Thẩm Hủ cũng không thèm để ý tới việc video làʍ t̠ìиɦ của mình và Thiệu Chính Dương bị up lên trên mạng, anh không thèm coi ai ea gì mà tiếp tục ȶᏂασ nát đít Thiệu Chính Dương, lần nào ©ôи ŧɧịt̠ bự cũng đâm sâu lút cán vào cái lỗ chín rục mê người, va chạm một cách hung mãnh, phát ra tiếng bạch bạch vang dội.
Thiệu Chính Dương không chịu nổi sự tấn công mãnh liệt như vậy, hơi hơi giãy giụa muốn bò về phía trước: "Ah... Sẽ bị đυ. hư mất... Ưʍ... Cú© Ꮒσα sắp nát luôn rồi... A a a..."
Thẩm Hủ giữ chặt mông Thiệu Chính Dương, giống như là một cái máy đóng cọc, lần sau càng mạnh bạo hơn lần trước gần như muốn đυ. nát Thiệu Chính Dương vậy.
Cú© Ꮒσα bởi vì bị cọ xát quá nhiều lần nên đã chảy ra một ít máu, vẻ mặt Thiệu Chính Dương không toàn là sung sướиɠ nữa mà chứa đựng một chút đau đớn, sướиɠ và đau hai loại cảm giác được cậu thể hiện rất nhuần nhuyễn.
Đầu óc bị cồn ăn mòn của Thiệu Chính Dương cũng đã dần tỉnh táo lại, cậu nâng tay đẩy Thẩm Hủ ra: "Đủ rồi... Hahhh... Ưʍ..."
Thẩm Hủ chỉ tạm dừng trong chốc lát, sau đó lại bắt đầu điên cuồng đυ. ȶᏂασ, vừa đυ. vừa hỏi: "Tại sao cậu block tôi?"
"Mày muốn trả thù tao thì cũng đã trả thù xong rồi, quan hệ hai ta đến đây cũng nên chấm dứt." Thiệu Chính Dương không muốn dây dưa gì thêm với Thẩm Hủ nữa, lạnh nhạt nói.
Thẩm Hủ rũ mắt từ trên cao nhìn xuống Thiệu Chính Dương đang bị mình đè ở dưới thân, đáp: "Cậu sướиɠ đủ rồi thì nói chuyện tuyệt tình vậy à? Khi trước không phải cậu còn nói phía dưới chảy nhiều nước quá muốn để cho tôi nhìn xem thử hay sao?"
Thiệu Chính Dương không biết mình nên phản bác ra sao, thế là xoay đầu sang một bên không thèm nhìn Thẩm Hủ.
Cậu vừa xoay đầu mới phát hiện xung quanh mình toàn là quần chúng vây xem.
Vừa tỉnh rượu đã thấy một màn khϊếp hồn như vậy, Thiệu Chính Dương chỉ mong sao mình có thể ngất xỉu ngay lập tức.
Cái tên khốn Thẩm Hủ này thế nhưng lại dám đυ. cậu ngay trước mắt bao người, anh ta làm vậy thì sau này cậu còn mặt mũi đâu để nhìn mặt người khác nữa cớ chứ?!
"Thằng khốn!" Thiệu Chính Dương nghiến răng mắng một câu, sau đó há mồm cắn một phát thật mạnh vào cổ Thẩm Hủ, mãi đến khi nếm được vị sắt rỉ sét ở trong miệng mới chịu buông ra.
May thay việc Thiệu Chính Dương là người song tính không có lộ ra, có thể xem như là trong cái rủi có cái may.
Bấy giờ Thẩm Hủ mới thấy bị nhiều người nhìn như vậy không được tự nhiên cho lắm, nhẹ nhàng giúp Thiệu Chính Dương mặc quần lại đàng hoàng, dẫn cậu vào WC trong tiệm net làm thêm một nháy.
Thiệu Chính Dương không kháng cự nữa, ngoan ngoãn đi theo Thẩm Hủ vào WC.
"Giờ phải làm sao đây, bị nhiều người như vậy thấy..." Thiệu Chính Dương lập tức quên chuyện mình đang giận Thẩm Hủ, lo lắng không biết sau này có còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa.
Thẩm Hủ đóng cửa WC kỹ càng lại, sau đó xoay người lột quần Thiệu Chính Dương ra, nói: "Vểnh mông lên, để tôi liếʍ đít cho cậu."
Hình như c̠úc̠ Ꮒσα của Thiệu Chính Dương đã bị mình đυ. chảy máu mất rồi, phải dịu dàng nhẹ nhàng trấn an mới được.
Việc đã đến nước này, Thiệu Chính Dương nào còn tâm trạng để làʍ t̠ìиɦ tiếp nữa, nhưng Thẩm Hủ không hề để bụng, anh ngồi xổm xuống, tách hai cánh mông của Thiệu Chính Dương ra, vùi đầu vào điên cuồng liếʍ láp.
Thiệu Chính Dương xoay đầu nhìn Thẩm Hủ đang ngồi ở sau lưng thèm khát liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα mình, nói: "Này, mày có nghe tao nói gì không vậy, bị người ta nhìn thấy vậy giờ phải làm sao đây?"
Thẩm Hủ tát lên mông cậu một cái: "Dẩu mông cao lên chút."
Ngoài mặt Thiệu Chính Dương hùng hùng hổ hổ ra vẻ dữ dằn, nhưng thân thể cậu lại thật thà vô cùng, cậu ngoan ngoãn làm theo lời anh, dẩu mông lên thật cao, cảm thụ được đầu lưỡi nóng bỏng ướŧ áŧ của học sinh giỏi đang cẩn thận liếʍ láp từng nếp uốn trên c̠úc̠ Ꮒσα mình.
Thiệu Chính Dương dựa sát vào ván cửa, gương mặt cậu đã hoàn toàn ửng hồng, nói: "Ưʍ... Mày đúng là đồ biếи ŧɦái, bộ mày thích liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα người khác lắm à, không chê dơ hả?"
Thẩm Hủ nhàn nhạt đáp lại: "Tôi chỉ liếʍ mỗi mình cậu."
Nghe được những lời này của Thẩm Hủ, sự giận dữ và ấm ức lúc trước đang ngự trị trong lòng Thiệu Chính Dương bỗng tan thành mây khói: "Thật... Thật ư?"
"Ừ." Thẩm Hủ dùng hai ngón tay tách rộng c̠úc̠ Ꮒσα Thiệu Chính Dương ra, sau đó đút đầu lưỡi mình vào bên trong, thèm thuồng liếʍ láp.
Thân thể Thiệu Chính Dương dần dần thả lỏng, vui tươi hớn hở hưởng thụ sự phục vụ của học sinh giỏi.
Bây giờ cậu đã càng lúc càng không thể rời xa Thẩm Hủ được, nhưng cậu không dám chắc Thẩm Hủ cũng có cảm giác giống cậu hay không.
"Ưʍ... A... Đừng liếʍ c̠úc̠ Ꮒσα không vậy mà, phía trước... Ohh... Phía trước cũng muốn nha... Ah..." Bé bướm non mềm của Thiệu Chính Dương bị Thẩm Hủ vắng vẻ, giờ đã ngứa muốn chết luôn rồi.
Nói xong câu đó, Thiệu Chính Dương lập tức xoay người lại, nâng hông mình lên, ngoan ngoãn lại dịu ngoan dâng lên bé bướm đĩ đượi non mềm toàn nước là nước đến bên miệng Thẩm Hủ: "Chỗ này cũng muốn nha... Ah... Ah..."
Đầu lưỡi Thẩm Hủ nhẹ nhàng liếʍ một chút lên trên cái l*и ngần ngận nước của cậu.
Trong nháy mắt chân Thiệu Chính Dương đã trở nên mềm nhĩn, cậu phải chống hai tay lêи đỉиɦ đầu Thẩm Hủ mới không bị té ngã xuống đất.
"Ưʍ... Anh thích uống nước l*и của em lắm hở?" Thiệu Chính Dương vặn vẹo eo mông mình, nghiền nát bướm da^ʍ lên trên môi Thẩm Hủ.
Khi bờ môi của Thẩm Hủ chạm tới hộŧ ɭε sưng đỏ thì phản ứng của Thiệu Chính Dương trở nên cực kỳ kịch liệt. Thẩm Hủ thấy vậy, không hề nghĩ ngợi há mồm ngậm hộŧ ɭε yêu kiều kia của Thiệu Chính Dương vào trong miệng, lặp đi lặp lại mυ'ŧ liếʍ bú hút.
"Ahhh..." Thiệu Chính Dương rên lên một tiếng, nước l*и lập tức trào dâng bắn thẳng ra ngoài.
Cả dươиɠ ѵậŧ và lỗ l*и Thiệu Chính Dương đồng thời phun ra nước da^ʍ nhớp nháp, tất cả đều dính lên trên gương mặt điển trai của Thẩm Hủ.
Nước da^ʍ trượt dài theo gương mặt Thẩm Hủ, chảy xuống tới cằm, cuối cùng chầm chậm rơi xuống.
Thẩm Hủ liếʍ liếʍ đôi môi dính đầy nước l*и của mình, nhẹ giọng cười nói: "Nước l*и của em ngọt như vậy, nếu dùng để rửa trái cây thì chắc là sẽ ngon lắm đây."
Thiệu Chính Dương sửng sốt, qua một lúc lâu sau mới nghe hiểu, đỏ mặt lắp bắp: "Anh thích thật à?"
Thẩm Hủ gật đầu: "Ừm."
Thiệu Chính Dương âm thầm nhớ kỹ chuyện này ở trong lòng.
Thẩm Hủ đang định liếʍ bướm Thiệu Chính Dương thêm chút nữa, nhưng điện thoại ở trong túi áo lại vang lên.
Thẩm Hủ nhìn thoáng qua màn hình, sau đó tắt máy ngay lập tức, tiếp theo đứng dậy nói: "Giờ cũng đã trễ rồi, về nhà thôi em."
Thiệu Chính Dương vốn định chơi nguyên đêm ở tiệm net, nhưng kế hoạch này đã bị Thẩm Hủ phá vỡ, cậu cũng chẳng còn tâm trạng gì chơi game nữa, thôi thì về nhà đi ngủ.
Thiệu Chính Dương và Thẩm Hủ nắm tay ra khỏi tiệm net, sau đó ngừng lại ở một giao lộ rồi ai về nhà nấy.
Trước khi tách ra hai người còn ôm hôn nhau thêm lần nữa, Thiệu Chính Dương cũng gỡ block.
Vừa về tới nhà, Thiệu Chính Dương mệt mỏi nằm liệt ở trên sô pha, ngáp dài hỏi mẹ mình: "Mẹ ơi, con muốn ăn táo, thanh mai (*) với anh đào, nhà mình còn không hở mẹ?"
(*): Thanh mai: Sợt gg thì thấy bảo là dâu rừng TQ, tui không biết mấy cái này nhiều, sai thì mấy nhỏ bỏ qua với ha.
Mẹ Thiệu đáp lại: "Chỉ còn có đào thôi, con ăn không?"
Nếu nhét nguyên quả đào vào trong l*и mình rồi đem cho Thẩm Hủ ăn, Thiệu Chính Dương cảm thấy mình đúng là đang tự làm khổ mình, thôi thì đem chút trái cây nhỏ nhỏ là được rồi.
Thiệu Chính Dương giở trò làm nũng: "Mẹ yêu ơi con muốn ăn thanh mai với anh đào cơ... Mẹ ơi..."
Mẹ Thiệu bất đắc dĩ đáp lại: "Thôi, đừng có làm nũng, tối vậy rồi ai mà còn bán cơ chứ."
...
H: Tui biết bé thụ Chính Dương nhà tui đầu óc không có bình thường, ẻm bị ngơ ngơ, nên đừng có cmt bảo ẻm là "đồ chó", "đồ chó sao không ra sủa tiếp nữa đi" được không vậy? Cái cmt với người cmt lời này tui xoá với block rồi, tui không tới mức ngăn cản mấy bà phát tiết cảm xúc khi đọc tới đoạn ức chế, nhma làm ơn vừa vừa phải phải thôi chứ chửi 🐶 vậy tui đọc cmt tui cũng biết buồn mà 🥲 con ruột tui là thụ nên đọc phải cmt kiểu vậy tui tụt mood dữ dằn 🥲
Hì, ngày 19 mới học buổi đầu nên tui về Bình Định luôn từ sáng qua, chiều mới về đến nhà. Do đi xe nhà nên rớt xuống Bình Định hơi lâu, ở nhà bóp dzú mommy thêm ít bữa nữa rồi đi học =))) Nãy edit tới khúc "trong cái rủi có cái may" t edit thành "có cái hên trong cái rủi" đọc cứ ngược ngược mãi mà gần edit xong mới nhớ ra rồi sửa lại =))))