Nếu Đồ Cổ Biết Nói Chuyện

Chương 44

Cận Mộc Đồng ngẩn người, đồng hồ bắt chước kiểu dáng bây giờ đắt như vậy sao?

"Ôi, đắt quá, tôi mua không nổi!" Cận Mộc Đồng liên tục xua tay.

Người đàn ông trung niên vội vàng nói: "Giá này đã rất hợp lý rồi, nếu cô không tin thì cô có thể đi dạo trên thị trường, những người khác đều bán đồng hồ kiểu này với giá hơn một nghìn tệ. Đây là kiểu tốt nhất ở chỗ tôi rồi. Nếu cô chê đắt thì ở đây còn có kiểu dáng rẻ hơn, chẳng hạn như kiểu này, chỉ được bán với giá năm trăm tệ."

Cận Mộc Đồng tỏ vẻ xấu hổ: “Ông chủ, hôm nay tôi tạm thời ra ngoài, cũng không mang theo nhiều tiền như vậy, hơn nữa giá của ông thật sự vượt quá sự tính của tôi rồi, hay là tôi vẫn đi nơi khác chọn quà cho cha tôi. Nhưng tôi thấy chiếc hộp của ông không tệ, ông có thể cho tôi chiếc hộp gỗ này được không?"

Người đàn ông trung niên nhướng mày, vốn tưởng rằng hôm nay cô gái nhỏ này sẽ mở hàng cho ông ấy, không ngờ đối phương lại nói như vậy, trong nháy mắt liền nản lòng.

“Chiếc hộp gỗ này không thể bán, nếu cô không muốn mua thì cũng đừng chậm trễ việc bán hàng của tôi.” Ông ấy có chút bực bội.

Cận Mộc Đồng cười nói: "Ông chủ, tôi cũng không lấy chiếc hộp của ông mà không trả tiền, tôi đưa cho ông năm mươi tệ, ông bán cho tôi đi, đựng đồ trong này càng thêm hoành tráng."

Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Năm mươi tệ cũng không bán được, đây là đồ tôi mua với giá một trăm tệ đấy!"

Lúc này, Cận Mộc Đồng trông có vẻ xấu hổ, như thể một trăm tệ vượt quá dự tính của cô, cô chỉ vào chiếc hộp cũ hơn, nói: "Vậy tôi chọn cái bẩn hơn, ông bán cho tôi với giá thấp hơn được không?"

Bức tượng gốm em nghe những lời của Cận Mộc Đồng ngay lập tức giải thích với anh trai mình: "Anh trai, đừng nhìn cô ấy như một kẻ ngốc, nhưng cô ấy thực sự rất thông minh đấy. Ngay từ đầu, cô ấy đã hành động như thể cô ấy không có hứng thú với cái hộp này, như vậy cô ấy mới có thể mua nó với giá rẻ nhất, lúc cô ấy mua em cũng là như vậy."

Cận Mộc Đồng: "..."

Ai là kẻ ngốc chứ?

Anh trai không trả lời mà chỉ mím môi cười.

Nhưng cách này của Cận Mộc Đồng rõ ràng là có tác dụng, ông chủ không biết chiếc hộp này của ông ấy có giá trị như thế nào, cũng chỉ mặc cả một lúc rồi bán với giá năm mươi tệ.

Cận Mộc Đồng thanh toán tiền xong, cô mang hộp gỗ đi, tượng gốm nhỏ vui vẻ nói: “Kích thước của cái hộp gỗ này không tệ, hai anh em chúng ta đều có thể nhét vừa được, đến lúc đó cô làm cho chúng tôi một tường ngăn cách, tôi muốn có phòng riêng."

"Được, trở về tôi sẽ làm cho cậu." Cận Mộc Đồng vui vẻ đồng ý.

Sau khi về đến nhà, Cận Mộc Đồng cầm chiếc hộp lên xem kỹ, toàn bộ thân hộp rất đơn giản, không có bất kỳ chạm khắc hay trang trí nào, chỉ có một chiếc khóa kim loại, hình như sau này mới được thêm vào, chiếc hộp gỗ màu nâu sẫm, trên bề mặt có một lớp dầu, sâu thì cũng có vẻ sờn rách nên đối phương mới chịu bán cho cô với giá rẻ như vậy.

Cận Mộc Đồng không hiểu chiếc hộp có giá trị như thế nào, cô chỉ biết năm mươi tệ là rất đáng để nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của hai anh em.