Ngự Hoàng

Chương 59

Lạc Cẩn chính là như vậy, rất biết nhìn mặt đoán ý, cũng biết vỗ về người khác.

Y luôn có thể vào lúc Ngôn Vô Trạm bị chọc tới cảnh giới nhất định, lại khiến hắn tiêu tan toàn bộ tức giận không còn chút tăm hơi.

Y gần như làm nũng ôm lấy người kia, vừa nhẹ giọng ho khan, vừa lấy lòng hắn.

Ngôn Vô Trạm cũng không biết vì sao, vừa nhìn thấy Lạc Cẩn như vậy, dù trong lòng hắn hạ quyết tâm ra sao, đều sẽ bị dao động.

Lạc Cẩn giống như con mèo cọ cọ lên người hắn, y thì thầm nói với người kia, bộ dáng đó, thật sự làm người ta không thể chán ghét.

Có điều Ngôn Vô Trạm vẫn không đáp lại, hắn cứ bị Lạc Cẩn ôm như vậy, trong lòng trước sau có một vướng mắc không giải được, thế nhưng sát ý kia lại không thấy nữa, lửa giận lúc trước cũng lắng lại.

"Mặc kệ thân thể ta làm sao, ta cũng là đàn ông, đã là đàn ông, đều muốn ôm ấp người mình thích, cho nên ta mặc kệ hậu quả, chỉ muốn ôm lấy ngươi..."

Huống hồ, y còn là Lạc thiếu gia sống trong nhung lụa.

Quan niệm này tất nhiên là ăn sâu bén rễ, giống như Ngôn Vô Trạm, hắn chưa từng nghĩ tới, hắn có thể lại bị một người đàn ông đè bên dưới, hắn nghĩ, hắn phải là người chinh phục cả thiên hạ, dù là nam hay nữ, bọn họ đều phải bị hắn ôm ấp.

Đó là chuyện tất nhiên.

Việc tối ngày hôm qua, nếu là ở vào thật lâu trước đây, dù là một câu chuyện cười cũng sẽ không ai nghĩ tới.

Ngôn Vô Trạm không thể trách Lạc Cẩn, chỉ có thể nói hắn khinh địch.

Là hắn nghĩ Lạc Cẩn quá vô dụng, hắn quên mất một người đàn ông muốn chiếm hữu đáng sợ bao nhiêu.

Trong lòng khó chịu, hắn không muốn thừa nhận, nhưng đây đã là sự thật.

Hắn tính sai rồi.

"Ta không tức giận." Ngôn Vô Trạm nhìn nơi khác lắc đầu, "Chỉ là không quen, không thích ứng, không chấp nhận được."

Bị người cùng là đàn ông đặt dưới thân, trừ phi vô cùng yêu thích, nếu không không ai chấp nhận được.

Lạc Cẩn hiểu rõ suy nghĩ của Ngôn Vô Trạm, y cũng biết, Ngôn Vô Trạm dĩ nhiên không muốn nghe lại chuyện tối hôm qua, hắn cần thời gian để bình tĩnh lại một chút, cho nên Lạc Cẩn không cần phải nhiều lời nữa, mà nắm lấy tay đặt trên đùi của người kia, vừa đè ép cơn ho khan, vừa ôn hòa cười nói.

"Một lát ăn sáng xong, ta dẫn ngươi đi một chỗ, có được không?"

Ngôn Vô Trạm không đồng ý, cũng không từ chối.

Dù không định so đo với Lạc Cẩn, nhưng tâm tình Ngôn Vô Trạm hôm nay không thể nào cao hứng, hắn ngay cả tâm tình nói mấy lời khách sao với Lạc Cẩn cũng không có. Hắn nói ít vô cùng, thỉnh thoảng Lạc Cẩn hỏi một hai câu gì đó, hắn cũng chỉ trả lời ngắn gọn.

Cứ như vậy, hai người phần lớn thời gian đều trong tình trạng im lặng, đi đến một ngôi chùa bên ngoài Thanh Lưu Thành... Ninh Viễn Tự.Ngôi chùa này không lớn, cơ bản không cách nào so sánh với Phục Long Tự ở đế đô. Tăng lữ và khách hành hương nơi này cũng ít đến thấy thương, có điều cũng không có cảm giác hiu quạnh, trái lại là thanh tịnh và yên bình.

Ngôn Vô Trạm không hỏi Lạc Cẩn dẫn hắn tới đây làm gì, thế nhưng hắn rất nhanh liền có được đáp án. Dưới sự chỉ dẫn của tăng lữ, bọn họ đi tới một căn phòng, bên trong không biết là thờ phụng bài vi của ai.

Ngôn Vô Trạm vội vã nhìn lướt qua, hắn chỉ thấy được hai chữ "Lạc Thị", có vẻ chủ nhân của bào vị này là người của Lạc Gia.

Lạc Cẩn rất cung kính dâng hương, lại nhìn bài vị rất lâu mới quay về bên cạnh người kia. Trong vẻ mặt nghiêm trang, thản nhiên của Lạc Cẩn còn kèm theo vài phần cô độc.

Bộ dáng này của Lạc Cẩn, Ngôn Vô Trạm đã thấy qua, chính là đêm y thành thân, lúc y ở lại một mình trong thư phòng.

Nghĩ tới đây, Ngôn Vô Trạm đột nhiên nhớ tới, Lạc Cẩn còn có một thê tử.

"Mẹ ta đời này không có danh phận, cho nên bà không được ở trong phần mộ tổ tiên Lạc Gia, cũng không được vào gia phả. Bà chôn ở quê nhà, đường xá xa xôi, ta ở nơi này lập cho bà một bài vị, lúc nhớ đến bà thì đến thăm."

Lạc Cẩn nhìn bài vị, giới thiệu với người kia, "Thân thể không khỏe, không thể thường xuyên ra ngoài, lần cuối đến thăm bà, chính là trước khi cha mất."

Lời của Lạc Cẩn bình tĩnh, nhưng Ngôn Vô Trạm vẫn có thể cảm nhận được cô độc và đau thương của y, Lạc Cẩn quá đáng thương, y chính là một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương... khiến người khác nhịn không được, muốn ôm vào trong lòng.

"Mẹ ta rất hiền, nếu có cơ hội, thật muốn để hai người làm quen với nhau." Đồng tử đen láy của Lạc Cẩn trước sau không cử động, bên trên phản chiếu hình ảnh bài vị, lời hiếu thảo Lạc Cẩn nói ra lúc này tuyệt đối không có nửa phần giả dối, "Bà nhất định sẽ vui mừng biết ta tìm thấy người thích hợp, người mà ta luôn chờ đợi."

Lạc Cẩn trầm ngâm, quay sang kéo tay người kia, y hướng người kia nở nụ cười, sau đó chủ động dựa vào cạnh hắn.

"Mẹ, có hắn, con có thể hoàn thành tâm nguyện, mẹ ở dưới suối vàng, cũng nên nhắm mắt."

Ánh mắt Lạc Cẩn xưa nay khiến cho không ai có thể nhìn thấu, lúc này cũng vô cùng chăm chú, Ngôn Vô Trạm âm thầm quan sát biểu tình của Lạc Cẩn biểu tình, nhận ra, y rất kính trọng mẹ mình, y cũng rất hiếu thảo.

"Ta biết ngươi không thích quỳ, cho nên, cái dập đầu này, ngươi tạm thiếu, chờ sau này, ta cho ngươi danh phận, ta lại mang ngươi đến, dập đầu với mẹ ta."

Lạc Cẩn vậy mà lại muốn cho hắn danh phận... Y là người có thê tử, thế nhưng Lạc Cẩn lại ở trước bài vị của mẹ mình trịnh trọng hứa hẹn với hắn.

Việc ngày khiến người kia vô cùng kinh ngạc, chỗ mềm yếu nhất tận đáy lòng dù gia tăng phòng ngự thế nào vẫn bị Lạc Cẩn chạm đến.

Trong thế giới người lừa ta gạt trước giờ của Ngôn Vô Trạm, sự trong sáng của Lạc Cẩn, tốt đẹp và lương thiện của y khiến khóe mắt hắn ẩm ướt.

Nói xong lời này, Lạc Cẩn mới chính thức đối mặt với người kia, y bao bọc lấy tay người kia trong lòng bàn tay mình, y khẽ cười nhạt vô cùng trịnh trọng đưa ra lời hứa hẹn.

"Ta sẽ không nói dối với mẹ của mình, ngươi có thể nghi ngờ bất cứ chuyện gì, nhưng việc này không cho phép ngươi có chút nào nghi ngờ, ngươi là người duy nhất ta đưa đến trước mặt mẹ mình, ta ở trước mặt bà cam đoan với ngươi, ta sẽ luôn đối tốt với ngươi, trừ phi ta chết, trừ phi ngươi không cần ta, nếu không, ta vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi ngươi, lời hứa này sánh cùng trời đất, mẹ ta sẽ chứng minh cho ta."

Việc này so với bất cứ chứng mình nào trước đây của Lạc Cẩn có sức thuyết phục hơn hẳn, Ngôn Vô Trạm sẽ không nghi ngờ y nữa, không có lý do gì nữa.

"Mẹ, ngươi đã nhìn rõ, đây chính người con chọn, con sẽ không để cho người thất vọng, hắn cũng sẽ không, người hãy chờ tin tốt của con."

Bộ dạng nghiêm trang này của Lạc Cẩn khiến Ngôn Vô Trạm chợt có cảm giác con dâu ra mắt mẹ chồng, hắn vốn thoải mái tự nhiện lại có chút lo lắng... hơn cả cảm động, lời Lạc Cẩn khiến hắn có chút ngượng ngùng.

Giờ phút này, người kia tạm gác sứ mạng và trách nhiệm của hắn để sau đầu, tình cảm đặt ở phía trước.

Sau khi Lạc Cẩn ở trước mặt mẹ y lập lời thề, hai người lại ở trong phòng trò chuyện một hồi, chờ đến lúc rời đi, bầu không khí căng thẳng trước đó đã không còn, Lạc Cẩn tự nhiên nắm tay người kia, ở trong ngôi chùa nhỏ này bước đi thong thả.

Hai người sóng vai mà đi, chuyện trò vui vẻ, hai người một tuấn mỹ, một thành thục, một thản nhiên, một kiêu ngạo, có lẽ trong mắt người ngoài, địa vị Ngôn Vô Trạm và Lạc Cẩn hoàn toàn không tương xứng, nhưng trong mắt những tăng lữ này, cảm giác của bọn họ chính là trời đất tạo nên.

"Chỗ đó của ngươi ổn không?" Thấy Ngôn Vô Trạm bình thường lại rồi, Lạc Cẩn mới dám hỏi tới, y sợ đυ.ng chạm thể diện người kia, nên không hỏi thẳng.

Ngôn Vô Trạm biết y đang hỏi cái gì, gật đầu một cái lấy lệ, liền chuyển đề tài đi. Hắn trong thời gian ngắn, không muốn nói về chuyện này, "Ngươi có khỏe không? Cả ngày nay sắc mặt đều rất không ổn."

Gương mặt kia trắng như tờ giấy, Ngôn Vô Trạm không chỉ nghi ngờ một lần, Lạc Cẩn lập tức đã muốn té xỉu.

Đúng như đại phu nói, Lạc Cẩn túng dục quá độ, người bình thường làm như vậy cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, huống chi là Lạc Cẩn, lần này, sợ là ngay cả nguyên khí cũng tổn hao... Tuổi trẻ khí thịnh, Lạc Cẩn như vậy lại cũng liều lĩnh như vậy.

Nhận thấy tách cứ của người kia, Lạc Cẩn cười ôm lấy eo hắn, một ngày này bước đi của người kia cũng không ổn lắm, y nhận thấy nhưng không dám nói ra, y chỉ có thể ôm lấy hắn như vậy, giúp sức cho hắn.

Ngôn Vô Trạm cũng không nhận ra suy nghĩ thật sự của Lạc Cẩn, Lạc Cẩn che giấu cũng rất khéo léo, mãi đến khi bọn họ đến được trai phòng*, Lạc Cẩn mới buông hắn ra, cũng nhét một bình sứ tinh xảo vào trong áo hắn.

(*Trai phòng: phòng ăn trong chùa)

"Thuốc thoa chỗ đó, buổi tối, ta giúp ngươi thoa." Lạc Cẩn ở bên tai người kia nhỏ giọng nói.

Ngôn Vô Trạm nhìn hắn một cái, ánh mắt mang theo cảnh cáo, hắn không cần Lạc Cẩn, hắn sẽ tự thoa.

Tối hôm qua đã đủ mất mặt rồi, hắn không thể lại tiếp tục nuông chiều Lạc Cẩn, hắn cũng bị y ăn sạch sẽ rồi.

Ngôn Vô Trạm không để ý tới y, hắn đi trước vào trai phòng. Lạc Cẩn cũng không tức giận, gương mặt mang theo nụ cười nhìn bóng lưng người kia.

Hắn chính là thích Ngôn Vô Trạm như vậy, rất đàn ông, có sao nói vậy, chưa bao giờ giả vờ với y, cũng sẽ không vì thân phận thiếu gia Lạc Gia của y mà nhân nhượng, lấy lòng hắn.

"Đúng rồi, ngươi mới nói, thế này là ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện rồi, ngươi có nguyện vọng gì sao?" Đây là lời Lạc Cẩn vừa nói trước bài vị, còn nói mẹ y lần này có thể nhắm mắt.

Lạc Cẩn dịu dàng nở nụ cười, hắn nắm lấy bả vai người kia, nhẹ giọng nói, "Ta không phải chết đi một mình, ta đã có người chôn cùng."

Nụ cười của Lạc Cẩn lại khiến tim của hắn đau nhói.

Đêm đó, bọn họ qua đêm ở trong chùa, chờ lúc rửa mặt xong, Lạc Cẩn đòi hắn bình sứ đã đưa lúc sáng, y muốn thoa thuốc cho hắn.