Ngự Hoàng

Chương 4

Vân Dương nới lỏng đôi môi hai người đang dính chặt, người bên dưới kia sắc mặt ửng đỏ, hơi thở như nước thủy triều. Việc này phần lớn là do một hồi chiến đấu lúc nãy, nhưng không thể phủ nhận, việc này và hắn cũng có quan hệ trực tiếp.

Vân Dương vẫn vân vê ngực nam nhân, động tác của hắn khá thuần thục, vừa xoa vừa nắn hai vật đang dựng lên. Mà lúc này, người kia vừa đau khổ vừa vui thích theo bản năng ưỡn thắt lưng, khiến l*иg ngực vươn lên thật cao...

Hắn làm vậy là muốn giảm bớt đau khổ, thế nhưng hắn vươn càng cao, Vân Dương nắn bóp càng lợi hại, ra sức khảy lên, khiến hai vật nhỏ đều căng cứng lên...

Đối mặt tình cảnh sinh tử, người kia vẫn bình tĩnh ổn định, nhưng là bây giờ, Vân Dương thấy được từ trong mắt hắn một vẻ bối rối...

Bởi vì hắn, bởi vì cảm giác đặc biệt này.

Vân Dương từ đầu đến cuối vẫn cười, lúc hắn buông ra, hai vật nhỏ của người kia vừa cứng lại vừa đỏ, giống như là sưng lên, hắn cúi đầu liếʍ một cái, sau đó ngay cả phần thịt bên dưới cũng cắn nốt...

Ngôn Vô Trạm giật mình một cái, nhân lúc này, Vân Dương thuận thế đưa tay luồn qua sống lưng để hở của người kia, nâng hắn lên cao, thuận tiện cho mình ngậm cắn...

Trước ngực Ngôn Vô Trạm lưu lại hết dấu răng này đến dấu răng khác. Vân Dương cắn rất mạnh, rất đau, nhưng cảm giác lúc hàm răng buông ra rất khéo léo, chỗ này của người kia không ngừng cảm nhận hai loại cảm giác đau khổ và vui sướиɠ đối lập, thân thể không nhịn được mà run rẩy...

Lúc này Vân Dương sờ tới chân của hắn, cảnh tượng vừa nãy lần thứ hai hiện ở trước mắt hắn...

Chân của Ngôn Vô Trạm vừa thẳng vừa dài, lại ẩn chứa sức mạnh vô hạn, đàn ông trong quân doanh không phải hiếm, thế nhưng Vân Dương vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được, thì ra chân đàn ông cũng có thể dùng từ đẹp để hình dung...

Vừa nghĩ tới một lát chính mình sẽ xa tách chúng ra, để chúng quấn lấy mình, quấn chặt rồi lại quấn chặt, Vân Dương lại kích động không thôi...

Vân Dương bóp mạnh hai cái lên đùi người kia, ngay khi hắn muốn cởϊ qυầи ra, ngoài lều đột nhiên truyền đến một tiếng trầm thấp...

"Tướng quân."

Vân Dương dừng khựng lại, nhưng không dừng hẳn. Trên vách lều in một bóng đen mơ hồ, chỉ thấy người nọ cúi thấp đầu, đứng ngay ngắn, cũng không nhìn lung tung, hiển nhiên là biết bên trong đang làm gì.

Vân Dương không trả lời, người nọ trầm ngâm một chút, thanh âm cũng hạ thấp hơn, chỉ nói hai chữ không rõ, nhẹ nhàng tiến đến...

"Mật hàm."

Lần này, Vân Dương dừng lại toàn bộ động tác.

Hắn cúi đầu nhìn hai mắt Ngôn Vô Trạm, lại nhìn bộ dáng vận sức chờ phát động của mình, đây là tên đã lên dây rồi, thế nhưng Vân Dương lại dứt khoát nghiêng người, từ trên người Ngôn Vô Trạm leo xuống...

Áp lực trên người chợt nhẹ đi, Ngôn Vô Trạm theo bản năng nhìn người nọ. Vân Dương đang sửa sang lại quần áo xốc xếch của hắn, có lẽ là cảm thấy ánh mắt của người kia, lại cũng cúi đầu nhìn lại, hai người cứ như vậy nhìn nhau...

Vân Dương nhìn hắn, cười không rõ lý do, nhìn nhau đơn giản thế này, một dáng tươi cười thế này, bao hàm rất nhiều...

Cứ giữ như vậy, sau một lát, Ngôn Vô Trạm dùng tay vô lực nắm lấy vạt áo Vân Dương...

"Ta theo ngươi." Người kia thấp giọng nói.