Nhật Ký Dụ Dỗ Qua Mạng

Chương 2: Làm bằng giọng nói

Chỉ một chốc sau, thông qua tiện ích lắc lắc này, wechat nhận được rất nhiều tin nhắn kết bạn. Nhìn những ảnh đại diện xa lạ này, Trương Manh đột nhiên do dự, cũng cảm thấy hơi hối hận.

Sống đến giờ đã hai mươi sáu năm, từ trước đến nay cô chưa từng to gan thế này. Độ tuổi dần lớn hơn, du͙© vọиɠ của phụ nữ khiến cô chỉ dám thông qua phim sεメ để tự thủ da^ʍ, thỏa mãn nhu cầu sinh lí. Nhưng làm sao có thể đủ được, tiểu huyệt trống rỗng thường xuyên khiến cô ngứa ngáy khó nhịn.

Khoảnh khắc cô muốn thoát khỏi wechat, bên trên giao diện lại nhận được yêu cầu kết bạn, thậm chí còn có dòng tin nhắn vô cùng lộ liễu.

[ Làʍ t̠ìиɦ bằng giọng nói không? ]

Ngón tay của Trương Manh không khỏi dừng lại xem một chút, xem ra với thời đại khoa học kỹ thuật này vẫn có rất nhiều người giống cô, hy vọng có thể thông qua sự hiện đại của điện thoại để giải quyết sự khát khao tự dưới đáy lòng.

Trương Manh click mở nick của đối phương xem thử, tên wechat trống rỗng, ảnh đại diện là một bên sườn mặt đang đắm chìm dưới ánh mặt trời, vừa nhìn đã biết là ảnh trên mạng. Còn ảnh đại diện của cô lại là của một con mèo xinh đẹp được nuôi trong nhà.

Ngón tay chần chờ một lát, cuối cùng vẫn nhấn kết bạn, bởi vì, cô cũng muốn thử một chút.

Ngay sau đó đối phương lập tức nhắn tin, Trương Manh nhớ tới chuyện gì đó, cô vội vàng ẩn đi những bài đăng của mình trên vòng bạn bè với đối phương, dù sao làm mấy chuyện thế này, không nên lộ ra thông tin riêng tư được.

[ Làʍ t̠ìиɦ bằng giọng nói không? ]

Đối phương lại tiếp tục gửi câu nói trần trụi này làm Trương Manh vừa căng thẳng vừa sợ hãi. Lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên Trương Manh làm chuyện to gan thế này.

[ Ừ! ] Đáp lại một cách nhút nhát sợ sệt.

Thấy cô nhắn lại, đối phương gọi voice cho cô, khoảnh khắc đó, Trương Manh thật sự muốn từ chối cuộc trò chuyện của đối phương, nhưng vẫn cói chút không nỡ.

Nghĩ thầm, đã tới bước này rồi, không thể lùi bước được.

Cố gắng bình tĩnh nhận cuộc trò chuyện, sau khi chuyển thành giọng nối, đối phương chậm chạp không nói gì, vì thế cô đành ngại ngùng phát ra tiếng trước.

“Này!”

Song, sau khi đối phương nghe thấy giọng nói này của cô, lập tức truyền đến tiếng cười dễ nghe trầm thấp. Tiếng cười này như thông qua sóng điện nạo làm Trương Manh mặt đỏ tía tai, cô có xúc động muốn tắt ngang cuộc trò chuyện.

Cô nghĩ thầm, giọng này của anh ta là có ý gì?

Là đang giễu cợt cô là người phụ nữ tịch mịch dâʍ đãиɠ không nhịn được một mình ư?

“Giọng của cô rất dễ nghe.”

Ngay lúc Trương Manh đang lựa chọn có nên tắt máy không, đối phương cuối cùng cũng nói chuyện, đã thế còn khen giọng cô dễ nghe nữa chứ.

Người đàn ông đối diện có giọng nói trầm thấp khàn khàn, lộ ra mị lực nồng đậm hormone, giọng này ít nhất cũng phải hơn ba mươi rồi, quả nhiên ảnh đại diện đều không đáng tin.

“Cảm ơn!”

Đối phương dường như nghe được sự căng thẳng của cô, cười nói; “Lần đầu tiên chơi à?”

“Đúng thế!”

“Tôi cũng là lần đầu tiên.”