“Ưm a…… Hức……”
Trong căn phòng ngủ tối tăm, một người phụ nữ kiều diễm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên chiếc giường mềm mại trắng tinh, không kìm nén nổi đang phát ra từng tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, hai chiếc đùi thon dài dựng thẳng lắc lư, như muốn mở ra, lại như vội khép vào.
Dưới háng không ngừng run rẩy, ngón tay tách hai mảnh thịt non đỏ hồng ra, nhẹ nhàng ấn lên hộŧ ɭε vô cùng mẫn cảm kia, cảm giác tê dại lập tức xộc thẳng lên, cơ thể ngứa ngáy khó chịu.
“Tay đã cắm vào chưa, bướm nhỏ có phải chảy nước rồi không, hửm?”
Chiếc tai nghe Bluetooth nhét trong lỗ tai truyền đến giọng nói trầm thấp thô nặng của người đàn ông, không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© của người phụ nữ qua lớp tai nghe.
“Ưm…… chảy nước rồi……” Bướm da^ʍ chưa từng bị người ngoài khai phá, mẫn cảm đến mức càng chảy nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ hơn. Trương Manh có thể dùng ngón giữa đâm toẹt vào trong.
Trước kia, Trương Manh không phải chưa từng thử cắm ngón tay vào trong động, chẳng qua vừa chọc vào đã hơi cảm thấy đau, vậy nên cô nhanh chóng rút ra. Song tối hôm nay tiểu huyệt lại cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi.
“Dùng sức hơn một chút, cắm ngón tay vào trong đi. Một ngón có đủ không, không đủ thì ông đây cho em hai ngón……”
Trương Manh cắm chọc ngón giữa ngày một nhanh hơn. Mỗi lần thọc vào rút ra, bàn tay đều sẽ dùng sức chạm lấy âm hạch sưng đỏ, mang đến kɧoáı ©ảʍ trước nay chưa từng có, tiểu huyệt tham lam hút chặt lấy ngón giữa của mình.
“Ưm…… A…… Đủ rồi……”
Nghe tiếng rêи ɾỉ quyến rũ của người phụ nữ, giọng nói người đàn ông kia càng thêm tục tàng, pha thêm chút tà mị: ‘Không đủ, một ngón tay sao có thể khiến em ăn no được chứ, cắm thêm một ngón nữa đi, để ông đây chơi hỏng cái huyệt da^ʍ này……”
Trương Manh đang hãm sâu vào trong tìиɧ ɖu͙© như mất đi lý trí, nghe lời bỏ thêm một ngón tay vào trong, tiểu huyệt chật hẹp lập tức bị ngón tay căng đầy, móng tay lướt qua thịt ngon làm cho cơ thể điên cuồng co rút từng trận, mυ'ŧ chặt lấy hai ngón tay cô. Lúc này có thể cảm giác được dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng bắn ra bên ngoài.
―――
Nửa tiếng trước, Trương Manh và cô bạn thân Lục Hoan Hoan nói chuyện với nhau xong, theo lời xui dại của cô ấy, cô to gan mở Wechat lắc lắc thêm bạn khác phái xa lạ, muốn nếm thử, trải nghiệm kí©ɧ ŧɧí©ɧ làʍ t̠ìиɦ bằng giọng nói như lời cô bạn.
Thực ra Trương Manh rất xinh đẹp, nhan sắc tuyệt đối là tiền vốn của cô. Bên cạnh thường xuyên có một số người theo đuổi có điều kiện tốt, chẳng qua cô lại không thể bước qua cái hố tự ti dưới đáy lòng chôn giấu từ nhỏ đến giờ.
Khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn tinh xảo, khuôn lông mày đầy đặn, đôi mắt thâm thúy sáng ngời mang theo vẻ thanh nhã kiều mị, chiếc mũi cao thẳng xinh đẹp, đôi môi no đủ như hai cánh hoa hồng đỏ tươi khiến người ta cuốn sâu vào trong đó. Thứ xinh đẹp nhất trên mặt cô đó là lúc cười rộ lên, má lúm đồng tiền bên khóe miệng sẽ mang đến cho người ta cảm giác thoải mái chữa lành, cũng đúng với những từ miêu tả sự đẹp đẽ trong câu “Cười nhẹ má lúm, lay động tư sinh”.
Thiều nhan nhã dung, ngọt mà không ngấy, kiều mà không diễm, những câu này hình dung cô thật sự rất chuẩn xác. Có được diện mạo mỹ lệ, dáng người cũng xuất sắc chả kém gì, mảnh khảnh nhưng không mất đi sự đầy đà của người phụ nữ, đôi vυ' bự cũng phải cúp D đầy kiêu hãnh, cặp mông mượt mà tăng thêm vài phần gợi cảm kiều diễm.