Khí Tử

Chương 1

Hắn có hai người tình, một người đặt hắn trong lòng và một người được hắn đặt trong lòng.

Người hắn đặt trong lòng kia đương nhiên được cưng chìêu vô cùng được sủng ái từ trái tim hắn, ngày càng trở nên ngạo mạn và kêu căng hơn. Nhưng hắn thích cách cậu ta tự tin và tràn đầy sức sống, những năm tháng thanh xuân rực rỡ và đầy sức hấp dẫn.

Hắn đã theo đuổi cậu ta một cách vất vả, đổi lại chỉ là một cái nhìn từ cậu ta sau nhiều cố gắng. Anh vẫn tiếp tục sủng ái và che chở cậu ta.

Người đặt hắn trong lòng, nói một cách khá là không thể coi là người tình, chỉ là một món quà sinh nhật mà cha hắn tặng từ khi còn nhỏ, nghe có vẻ hay hơn là một người bạn học và người trợ thủ mạnh mẽ hiện tại, nhưng thực ra chỉ là một người hầu nhân và trợ lý thân mật.

Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không thể nói là có tình cảm gì đặc biệt, tự nhiên mọi thứ trở nên quen thuộc. Khi đến tuổi dậy thì, lần đầu tiên tò mò và không thể kiềm chế được, người đầu tiên mà cậu ta thử nếm trái cấm là hắn. Sau khi cha hắn biết được, anh ta đã rời đi một thời gian, ban đầu là để yêu cầu cha hắn huấn luyện kỹ năng giường chiếu để phục vụ hắn mọi lúc, còn có cả sự tự hào và cảm giác được phục vụ, trở thành đối tác giường chiếu định kỳ.

"Cẩm Chức..." Mỗi buổi sáng, tiếng gọi đến thường xuyên và chính xác vang lên.

"Shhh..." Chức chỉ hành động câm lặng.

Người vào thấy có một người còn nằm trong giường, gật đầu hiểu rõ, rồi rời khỏi phòng.

Chức cẩn thận bước xuống giường, sợ làm đánh thức một thiên thần đang ngủ, cơ thể khỏa thân chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ, cơ thể mạnh mẽ và săn chắc đặc biệt, có lẽ do có người yêu nằm bên cạnh hay để khẳng định sức mạnh buổi sáng đầy đủ năng lượng, qυầи ɭóŧ căng đầy, đã ở một nửa tình trạng cương cứng.

Ra khỏi phòng, Đông đã sắp xếp sẵn bữa sáng và quần áo anh sẽ mặc cẩn thận đặt sẵn bên cạnh.

Nhìn thấy độ sưng trong quần Chức, Đông nhíu mày, nhìn với ánh mắt hỏi han.

Chức không có chút ngượng ngùng, gật đầu rồi Đông chậm rãi bước gần, quỳ gối xuống đất, cởϊ qυầи của Chức, nhét ham muốn của anh vào miệng mình.

Đây là cảnh quen thuộc mỗi buổi sáng, hai người đã quen thuộc với nhau, giống như đánh răng và rửa mặt vào mỗi buổi sáng.

Việc này Tiểu Tường không bao giờ chịu giúp, vì vậy nhìn người đàn ông trước mặt mình tuân lệnh hạ mình làm việc tục da^ʍ này, vì cảm giác của việc chinh phục thực sự làm anh hứng thú hơn cả sự thỏa mãn thể xác.

Với sự quen thuộc và kỹ năng thành thục của người đàn ông đối với cơ thể Chức, chỉ trong một lát nữa, anh đã được giải phóng.

Vỗ nhẹ đầu Đông, nhìn anh ta nuốt một cách sâu trong miệng, Chức cảm thấy thật sảng khoái khi bước vào phòng tắm.

Khuôn mặt Đông trông như vô tình, chỉ khi Chức bước vào phòng tắm, anh ta mới có một chút sự khinh thường và xấu hổ. Đúng, anh ta thực sự không thích làm việc này, nhưng không ai từng hỏi ý kiến của anh ta, với địa vị của anh và ơn huệ từ gia đình này, bất kể việc ghét bỏ đến mức nào, anh ta chỉ có thể chấp nhận.

Anh không thể quên được hậu quả khi lần đầu cố gắng chống lại, bởi vì không muốn trở thành công cụ để đáp ứng và thỏa mãn đàn ông, kết quả là bị một số người đàn ông đánh tan xác…

Khuôn mặt từ ngày thường yên tĩnh trở nên nghiêm túc và lạnh lùng

Khuôn mặt vốn hiền lành của cha Cẩm Chức nay lại trở nên lạnh lùng, đến khi Đông bị đông cứng bởi cái nhìn tàn nhẫn ấy, ông ta mới mỉm cười: “Con ngoan, nghe lời ta đi. Con đứng ở đây là để thỏa mãn tất cả mọi nhu cầu của Chức, nếu con không làm được, còn rất nhiều đứa trẻ khác có thể thay thế con. Nhưng nếu vậy thì mẹ con phải làm sao bây giờ?”Cho nên, Đông chỉ có thể chấp nhận, cho đến khi Chức không cần Đông nữa. Hẳn là sắp rồi, nhìn Chức thương yêu Tiểu Tường như thế… Chỉ cần nhẫn nhục một chút nữa thôi, Đông sắp thoát khỏi cơn ác mộng này rồi!

Cẩm Chức làm vệ sinh cá nhân rất nhanh, hắn để Đông chải đầu, mặc áo tắm cho mình rồi mới ngồi xuống bàn dùng bữa sáng.

Như nghĩ ra cái gì đó, hắn nói với Đông: “Đông – Tiểu Tường thích ăn bữa sáng kiểu Nhật cậu làm, mau đi làm cho em ấy đi, thịnh soạn một chút.”

“Vâng.” Đông đáp, rồi lui ra ngoài.

Khóe mắt Chức liếc về bóng lưng vừa rời đi. Tuy đã thành thói quen rồi, nhưng hắn vẫn phải thành thật khen một câu – Đông thực sự là một người đàn ông rất đẹp. Cái đẹp của cậu ta khác hoàn toàn vẻ đẹp son phấn thô tục của phụ nữ – với khung xương cao gầy tinh tế kia, với khuôn mặt tuấn tú cao quý kia, cộng thêm khí chất thoát tục không dính chút bụi trần ấy nữa, Đông có thể làm bất cứ người phụ nữ nào phải điên đảo vì cậu. Còn với đàn ông… cậu ta đương nhiên vẫn rất gợi lên ham muốn chinh phục của họ. Nếu không có thái độ ngoan ngoãn vâng lời đến đáng khinh kia, cũng có khả năng Chức sẽ yêu Đông lắm chứ.