Con Riêng Vạn Người Ghét Của Nhà Họ Sở

Chương 2

"Em không có!" Cả người Sở Du run rẩy, nước mắt bên khóe mắt rốt cuộc rơi xuống, lông mi dài rốt cuộc nâng lên, cùng Chu Huyền Dạ bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa tình cảm sâu sắc, bất cứ ai nhìn đều sẽ chìm đắm.

Tâm thần Chu Huyền Dạ hơi lay động, côn ŧᏂịŧ dưới háng chuẩn xác đâm vào trong điểm lồi, qυყ đầυ hung hăng nghiền ép, sướиɠ đến mức người trong lòng run rẩy, liên tục rêи ɾỉ.

"Cái gì không có?" Hầu kết anh lăn xuống, hỏi.

"Không có người đàn ông khác. . . ." Sở Du bị cᏂị©Ꮒ tới mức trên làn da trắng nõn nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, vòng eo mịn màng, sờ tới sờ lui xúc cảm vô cùng tốt, lúc nói câu này lông mày nhỏ nhắn nhăn lại, chóp mũi đỏ lên, dường như chịu đủ loại uất ức.

"Chỉ có một mình anh...Em, chỉ thích anh." Đôi mắt phượng kia lóe lên ánh nước, ánh mắt sáng rực nhìn Chu Huyền Dạ.

Cậu nhìn tới mức khiến trong lòng người đàn ông nổi lửa, tựa như cho dù là cá mập trong biển, cũng sẽ cam tâm tình nguyện cắn miếng mồi kia, cam tâm tình nguyện bị câu lên, anh không tự giác được kề sát Sở Du, hơi thở nóng bỏng rơi xuống mặt đối phương.

Vẫn là tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, mạnh mẽ kéo anh từ trong ảo giác trở về, Chu Huyền Dạ lắc đầu, thở hổn hển, cảm xúc trong lòng khó hiểu.

Côn ŧᏂịŧ chôn bên trong trong nháy mắt lớn lên mấy phần, anh đâm vào điểm lồi nhỏ dừng lại kịch liệt va chạm, đâm tới mức toàn thân Sở Du mềm nhũn chỉ có thể ghé vào vai anh tinh tế thở dốc.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc bắn ra khiến vách thịt run rẩy, lỗ thịt đồng thời phun nước, thân dưới Sở Du lầy lội không chịu nổi, lúc này Chu Huyền Dạ mới đứng dậy đi xem điện thoại.

Anh rút một điếu thuốc, ngậm trong miệng, sau mấy câu trò chuyện, lập tức đi tới bên cạnh mặc một bộ quần áo sạch sẽ khác, lại khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo giày da Âu phục, phảng phất như người vừa ý loạn tình mê trên giường không phải anh.

Sở Du vẫn nằm trên giường, thở hổn hển, gương mặt trắng như tuyết ửng hồng, môi đỏ khẽ mở thở ra hơi nóng, hai mắt nhắm nghiền, dường như bị cᏂị©Ꮒ đến hôn mê.

Chu Huyền Dạ ném một tấm thẻ lên giường, sửa sang ống tay áo, quay người rời đi.

Nhiệt độ bốc lên trong phòng thoáng chốc yên tĩnh như lúc ban đầu, không còn ướŧ áŧ.

Lại qua một lát, mỹ nhân trên giường ngồi dậy, duỗi lưng một cái, thần sắc say mê trên mặt không còn, ánh mắt thanh tỉnh, nhếch miệng lộ ra nụ cười không rõ ý tứ. Cậu tiện tay ném tấm thẻ vào gạt tàn thuốc trên tủ đầu giường.

Đầu ngón tay thon dài rút một điếu thuốc từ hộp thuốc bên cạnh, thuần thục phun ra một vòng khói.