Nàng ta nóng giận công tâm, kéo người cùng đẩy người có chút vội vàng, căn bản không nghĩ tới ở giữa Thẩm Nhu cùng Triệu mụ mụ còn cách cái bàn gỗ lim vuông.
Cú đẩy này, có lẽ là Thôi Văn Lan đẩy người hơi mạnh chút, Thẩm Nhu kinh hô thành tiếng, vòng eo đâm vào trên bàn vuông, bàn vuông trực tiếp bị nàng đυ.ng ngã ngửa trên mặt đất, trên bàn cơm canh rầm rầm quẳng đầy đất, đĩa sứ cùng bát sứ cũng đều vỡ nát.
Biến cố này phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người còn không có kịp phản ứng, trên đất đã bừa bộn.
Thẩm Nhu che lấy sau lưng, tựa hồ đau đến nỗi mắt trần cũng có thể thấy được sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
"Văn Lan!" Diêu Trang Thanh phát cáu, "Ngươi làm gì! Còn không mau mau xin lỗi."
Lần này nữ nhi hoàn toàn quá đáng, hiện tại cũng không phải là lúc trở mặt với tức phụ.
Thôi Văn Lan cũng không ngờ tới cú đẩy của nàng ta lại mạnh như vậy, nhưng nàng ngày thường thích khi dễ Thẩm Nhu, tự nhiên không muốn xin lỗi, chỉ bực mình nói: "Con căn bản không dùng nhiều lực, làm sao biết nàng ta yếu ớt như vậy, lại nói con cũng chỉ là có lòng tốt, muốn nàng ta đồng ý cho Mục tỷ tỷ vào cửa, là vì tốt cho ca ca."
Nàng là thật sự không dùng nhiều lực, cũng không biết Thẩm Nhu vì sao lại đυ.ng đến làm ngã cả bàn.
"Đau quá..." Thẩm Nhu khuôn mặt trắng bệch lẩm bẩm nói: "Ta tự hỏi, từ sau khi gả vào Thôi gia, một mực cần cù phụng dưỡng công công bà bà*, lo liệu việc nhà, đối với Văn Lan cũng là không có lời gì để nói, của hồi môn của ta có mấy thứ đồ trang sức, Văn Lan nói thích muốn cầm đi đeo, tất cả đều cho Văn Lan đeo. Trên đầu ta ngay cả cây trâm cũng không có, ta cho là mình móc tim móc phổi tốt với ngươi, ngươi sẽ có thể kính ta. Bây giờ chẳng qua là Huyện chủ muốn vào cửa, ta nói muốn suy nghĩ một chút, ngươi lại động thủ, nếu là chê ta cản đường người trở nên sang giàu, ta cùng ca ca ngươi hòa ly là được!"
(*Công công: cha chồng.)
Thẩm Nhu nói xong, đã là lệ rơi đầy mặt, cũng không tiếp tục nhìn người nhà họ Thôi một chút, xách theo mép váy quay người chạy ra ngoài cửa.
Thôi Văn Lan cũng bị Thẩm Nhu nói chạy liền chạy dọa cho sợ, nàng thẹn quá hoá giận đứng lên, "Nàng cho nàng là cái thá gì, nói đi là đi, Thôi gia chúng ta mới không có thèm nàng, hòa ly thì hòa ly, hòa ly ca ca còn có thể cưới Mục tỷ tỷ."
Mục Tú Kiều cùng Triệu ma ma cũng bị biến cố này hù sợ, tiểu cô này là thật có chút làm người ta ghét, nói động thủ liền động thủ.
Chẳng qua nghe được hòa ly, hai người đều vui mừng, nếu có thể đường đường chính chính làm chính thê trạng nguyên tất nhiên là không thể tốt hơn.
"Ngươi đánh rắm! Thôi gia chúng ta sẽ không để nàng hòa ly, nàng nhất định phải là con dâu của Thôi gia ." Diêu Trang Thanh bị nữ nhi chọc giận đến ngực đều đau, "Nhanh, nhanh đi bắt A Nhu về, tuyệt không thể để cho nàng trở về nhà mẹ đẻ, càng không thể hòa ly Lạc Thư."
Số mệnh Thẩm Nhu là đại vận với Thôi gia, bà đương nhiên sẽ không để cho nhi tử hòa ly với Thẩm Nhu.
Thôi Lạc Thư sắc mặt âm trầm, trừng muội muội một chút. Hắn là thật lòng thích A Nhu, tất nhiên là không muốn cùng A Nhu hòa ly, bằng không thì lúc ở kinh thành, Các lão để hắn bỏ vợ cưới Huyện chủ, hắn đã đồng ý rồi. Bây giờ trở về, hắn càng thêm không muốn hòa ly A Nhu.
Thôi Lạc Thư đứng dậy liền đuổi theo.
Diêu Trang Thanh bị tức đến hung ác, một mực dùng tay vỗ ngực, vỗ vài lần cho thuận khí, nàng cũng đuổi đi theo. Nhất định không thể để Thẩm Nhu trở về Thẩm gia, sự tình không thể vỡ lở ra.
Thẩm Nhu đã ra khỏi cửa sân, chạy về phía Thẩm gia.
Thẩm gia cùng Thôi gia đều ở thôn Thủy Vân, nhưng thôn tương đối lớn, hai nhà cách vẫn có chút xa, nàng đi trở về Thẩm gia sẽ cần khoảng hai khắc đồng hồ.
Chỉ cần rời Thôi gia là sẽ ổn.
Vừa nãy Thôi Văn Lan xô đẩy nàng thì chính xác không dùng nhiều lực, sau lưng nàng cũng không sao, chỉ là đυ.ng nhẹ góc bàn thôi.
Mấy trăm năm tu luyện ở Tiên Hư Giới, coi như về tới thân phàm xá© ŧᏂịŧ, nhưng một chút kiếm quyết cùng thân thủ của nàng vẫn lợi hại hơn rất nhiều người bên ngoài. Cú đẩy của Thôi Văn Lan, nàng căn bản có thể không nhúc nhích tí nào, nhưng vẫn là mượn cơ hội này vỡ lở ra, để có thể lấy cớ trở về Thẩm gia.