Editor: Vương Chiêu Meo
Bên kia, Dận Nhưng khom lưng rút thêm một mũi tên ra. Tất cả mọi người đều ngừng thở. Từ 1 điểm đến 3 điểm, lại 6 điểm, rồi 9 điểm. Liệu lần này có thể trúng ngay hồng tâm hay không? Ngay cả Dận Thì cũng nắm tay thật chặt.
Vυ't! Mũi tên bay ra. Mọi người duỗi cổ ra nhìn, là 7 điểm!
Am Đạt hơi thất vọng, còn Dận Thì ngầm nhẹ nhàng thở ra.
Mũi tên tiếp theo, 5 điểm. Nụ cười trên khuôn mặt Dận Thì càng tươi hơn. Cậu ta vẫy tay để thái giám bên người bưng hộp đồ ăn tới, lấy đá bào ra vừa ăn vừa xem diễn. Đây là nước trái cây Huệ tần đã tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu ta, bỏ thêm vụ băng, bên ngoài còn có khối băng giữ nhiệt. Thời tiết tháng sáu nóng bức, được ăn đồ mát thì còn gì bằng. Dận Nhưng còn không có đâu đấy!
Mắt thấy từ đó về sau, mỗi mũi tên của Dận Nhưng đều ở 5, 6, hoặc 7 điểm, chưa đạt được 9 điểm lần nữa, Dận Thì lại càng thêm vui mừng. Am Đạt lắc đầu, thầm nghĩ, quả nhiên mũi tên kia là trùng hợp mà thôi!
- Thái tử điện hạ đừng nhụt chí. Ngài còn nhỏ tuổi mà đã làm được thế này đã là rất tốt rồi. Rất nhiều người ở độ tuổi của ngài học một, hai tháng mà còn không bắn trúng bia. Hiện giờ ngài không những có thể bắn trúng bia, mà còn duy trì được thành tích từ 5 điểm trở lên, là thật khó có được.
Dận Nhưng gật đầu:
- Am Đạt, cô hiểu rõ.
Cậu cáo từ cùng Am Đạt, dẫn Tiểu Trì Tử xoay người rời đi.
Dận Thì nghi hoặc:
- Thái tử muốn đi đâu đấy?
Dận Nhưng buông tay:
- Mũi tên đã bắn xong hết, kết thúc buổi học võ rồi. Cô hồi cung nghỉ ngơi thôi. Đại ca, học văn cả một buổi sáng, lại luyện cưỡi ngựa bắn tên một canh giờ rồi mà huynh không thấy mệt sao? Cô mệt quá! Cô muốn về ngủ.
Dận Thì:……
Nhìn bóng dáng Dận Nhưng vui sướиɠ đi xa dần, Dận Thì cúi đầu nhìn bao đựng 50 mũi tên cậu ta mới yêu cầu đưa thêm, lại giương mắt nhìn thời tiết nóng bức, cảm giác ngay cả nước trái cây trong tay cũng không còn thơm nữa.
Cậu ta mệt chứ! Sao có thể không mệt! Cậu ta cũng muốn về ngủ! Nằm trên giường mềm mại không thích hơn sao? Vì cái gì mà cậu ta luẩn quẩn muốn luyện tập thêm 50 mũi tên vậy? Bây giờ đổi ý còn kịp không?
Dận Thì vô cùng rối rắm.
Dục Khánh Cung.
Dận Nhưng cầm ly nước có ga ướp lạnh, nhấp từng ngụm nhỏ, mỗi một ngụm lại hà một ngụm khí, rất chi là thích ý.
Hai tháng trước, cậu lấy cớ đi một chuyến đến Tàng Thư Các, cố ý đi vào trong một xó, khi đi ra liền nói nhặt được một công thức ở dưới chân giá sách, nhìn có vẻ là công thức nấu ăn, bèn sai người cầm đi Ngự Thiện Phòng nghiên cứu.
Đối với mệnh lệnh của Thái tử, Ngự Thiện phòng không dám chậm trễ, mất hai ngày làm ra thành phẩm đưa tới. Tuy hương vị không bằng đời sau, nhưng cũng không lệch nhiều lắm. Dận Nhưng cảm thấy mỹ mãn. Mùa hè nóng thế này, nước trái cây ướp lạnh làm sao sảng khoái bằng nước có ga ướp lạnh chứ?
Có điều, cái đồ uống này ngoài nhiệt lương ra thì chẳng có dinh dưỡng gì, uống nhiều có khả năng ảnh hưởng đến việc hấp thu canxi. Cậu mới có 6 tổi, đúng vào lúc trẻ nhỏ phát triển chiều cao, nên không thể uống nhiều. Tuy thế, cũng không cần áp đặt nhất định phải kiêng ăn. Chỉ cần không tham ăn, thi thoảng uống một tí cho bớt thèm thì cũng được. Chút năng lực kiềm chế này Dận Nhưng vẫn phải có. Dù gì, cậu cũng không muốn trở thành chú lùn!
Uống xong nước có ga ướp lạnh, Dận Nhưng duỗi người, đang chuẩn bị ngã lên giường thì thấy Tiểu Trụ Tử vẻ mặt vui mừng đi vào.
Thấy bộ dáng này của hắn, Dận Nhưng chợt lóe:
- Có phải có tin tức gì không?
Tiểu Trụ Tử vội gật đầu:
- Nô tài chúc mừng Thái tử!
Dận Nhưng mắt sáng ngời, hưng phấn nhảy dựng lên:
- Mau hầu hạ Cô thay quần áo, Cô muốn đích thân đi xem!
*****
Cuối cùng thì Dận Thì vừa khóc trong lòng nhiều chút, vừa bắn xong 50 mũi tên gọi thêm. Xoa cánh tay đâu nhức, cậu ta cúi đầu xuống đất. Vốn là phải về Đông Ngũ Sở (*), ma xui quỷ khiến cậu ta lại đi tới Dục Khánh cung. Nhìn thấy cửa Dục Khánh cung, Dận Thì ngẩn người, trong lòng có chút không thoải mái. Nếu không phải tại Dận Nhưng bắn mũi tên trúng 9 điểm thì cậu ta sẽ không bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đòi tập thêm 50 mũi tên đâu.
Kết quả, Dận Nhưng thoải mái dễ chịu hồi cung sớm mà ngủ ngon, còn cậu ta lại phải luyện tập non nửa canh giờ dưới ánh mặt trời chói chang. Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà, chuyện này có thể trách Dận Nhưng sao? Cậu ta nói không nên lời, còn tự cảm thấy bản thân mình không có lý.
Dận Thì ủ rũ cụp đuôi xoay người. Đang muốn rời đi, liền nhìn thấy Thái tử mặc thường phục đi từ trong phòng ra, Tiểu Trụ Tử đuổi theo phía sau:
- Thái tử, hay là ngày mai hẵng đi, lúc này ngài ra khỏi cung không thích hợp đâu.
Ra cung ư?
Đuôi lông mày của Dận Thì khẽ nhúc nhích, túm thái giám bên người mình trốn sang một bên.
Ở trong sân, Dận Nhưng lơ đễnh:
- Đừng có bàn lùi, chúng ta phải nhanh lên, còn có thể kịp hồi cung trước khi trời tối. Nếu ngươi còn trì hoãn thì sẽ càng chậm thêm.
Vẻ mặt Tiểu Trụ Tử khó xử, Dận Nhưng lại không cho hắn cơ hội mở miệng, lôi kéo hắn đi về phía trước.
Sau bức tường, Dận Thì nhíu mày trầm tư. Ra cung sao? Nhìn bộ dáng này, chắc chắn là Dận Nhưng giấu Hoàng a mã, nếu không thì sao Hoàng a mã có thể đồng ý!
Dận Thì hừ lạnh một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười, sau đó xoay người, đi về hướng ngược lại với Dận Nhưng.
Tác giả có lời muốn nói: (*) Thời Khang Hi, hoàng tử từ 6 tuổi trở lên sẽ lui về phía sau, chỗ ở không được xưng là “cung”, mà chỉ có thể gọi là “sở” (Thái tử là ngoại lệ), cũng chính là Đông Ngũ Sở. Vị trí hai bên sườn Càn Thanh cung được gọi là Càn Đông Ngũ Sở, Càn Tây Ngũ Sở, nhưng mỗi hoàng tử cụ thể là ở phía đông hay phía tây thì không tra ra được tư liệu chính xác. Cho nên ở đây, ta tự sắp xếp.