Thẩm Ngôn Phóng thu hình một chương trình, tên gọi là Chân Nhân Tú. Nội dung chủ yếu ghi lại cuộc sống thường nhật của hắn. Tuy rằng chương trình này còn chưa tung ra quảng cáo, nhưng đã có rất nhiều nhóm fan hâm mộ chờ đón.
Thẩm Ngôn Phóng ghi hình ở An Chu ảnh thị. Tổ tiết mục Chân Nhân Tú cũng sẽ đi theo quay chụp.
Sau khi hoàn thành việc chụp ảnh, biên tập có việc rời đi, trước khi đi liền quên mang theo máy quay, nhưng hắn không kịp chú ý vì có chuyện quan trọng cần làm trước mắt.
Không một ai phát hiện ra máy quay bị bỏ quên ở bên này.
Người xung quanh đều tản ra, Thẩm Ngôn Phóng tùy ý nhìn lướt qua, thần sắc tản mạn. Lúc này, ánh mắt của hắn bỗng chốc bị thu hút.
Phía trước là một người phụ nữ, cô cụp đầu xuống, lộ ra độ cong sườn mặt tuyệt đẹp.
Ngày hè không khí mang theo tia khô nóng, cô lại như là một làn gió nhẹ, làm cho người ta không khỏi cảm thấy ánh nắng giống như đều tĩnh lặng lại.
Thẩm Ngôn Phóng hơi chớp mở mắt, chưa kịp suy nghĩ xong thì miệng đã theo bản năng mở miệng gọi: "Giang Kiều."
Âm thanh rơi xuống, vọng qua ngày hè yên tĩnh.
Giang Kiều dừng cước bộ, cô xoay người nhìn lại, là Thẩm Ngôn Phóng. Suy tư một hồi, trong trí nhớ nguyên chủ, rõ ràng Giang Kiều trước đây cũng không hề có nhận thức về Thẩm Ngôn Phóng.
Trong sách, Thẩm Ngôn Phóng là nhân vật phản diện thứ nhất, cô không thể xác định hắn có phải là người sát hại nguyên chủ không, vậy nên phải cực kì cẩn thận.
Giang Kiều đứng ở nơi đó, không nói gì, cũng không có động tác.
Thẩm Ngôn Phóng chậm rãi đến gần Giang Kiều, bước chân hắn không nhanh không chậm, cách Giang Kiều chỉ còn một đoạn, hắn ngừng lại.
Giang Kiều nhíu mày: "Anh biết tôi?"
Ở trong ấn tượng của cô, nguyên thân vẫn chưa cùng Thẩm Ngôn Phóng nói chuyện nhiều.
Khóe miệng Thẩm Ngôn Phóng gợi lên một ý cười mơ hồ: "Chúng ta cùng chung một công ty, tôi đương nhiên nghe nói qua về cô."
Giang Kiều không muốn cùng Thẩm Ngôn Phóng dây dưa quá nhiều liền mở miệng: "Tôi đến nơi đây để tìm một người."
Trên mặt Thẩm Ngôn Phóng không bộc lộ nửa phần cảm xúc, hắn gật gật đầu: "Vậy cô đi trước đi."
Giang Kiều vừa đi, Thẩm Ngôn Phóng nhìn bóng lưng Giang Kiều, hồi lâu không cử động, ánh mắt trầm tĩnh mà nhu hòa.
. . .
Cắt nối biên tập lần thứ bảy.
Người cắt nối biên tập ngồi ở máy tính, chuẩn bị cắt ghép video chương trình hôm nay quay được, hắn nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, vài phân đoạn xẹt qua, bỗng chốc ánh mắt của hắn ngưng đọng lại.
Trên màn hình, Thẩm Ngôn Phóng tới gần Giang Kiều, hắn nói chuyện với Giang Kiều, cuối cùng lại nhìn Giang Kiều rời đi. Từ đầu tới cuối, thần sắc của Thẩm Ngôn Phóng đều thật ôn nhu.
Đạo diễn đứng lại xem xét quá trình biên tập, tự nhiên cũng thấy, hai người đều chợt ngẩn ra.
Đạo diễn hít sâu một hơi: "Sao lại thế này?"
Người cắt nối biên tập nhíu mày: "Thời điểm tôi rời đi, rõ ràng đã đem máy quay đóng lại, làm sao có thể quay được phân đoạn này?"
Đạo diễn biết sự tình này quan trọng, không nói hai lời lập tức gọi cho người đại diện của Thẩm Ngôn Phóng.
Đạo diễn: "Trong quá trình cắt nối biên tập hôm nay xảy ra chút vấn đề, chờ chút tôi gửi video qua."
Người đại diện: "Tôi hiện tại đang trên đường đi đến."
Sau khi đến nơi, người đại diện nhìn chằm chằm vào màn ảnh, vẻ mặt căng thẳng. tầm mắt hắn dừng trên người cô gái đang đứng gần Thẩm Ngôn Phóng. Cặp lông mày nhíu chặt: “Giang Kiều?”
Hắn biết Giang Kiều là tiểu thư Giang gia, đến Tây hoằng ảnh thị đảm nhiệm chức vụ giám chế, nhưng Thẩm Ngôn Phóng không hề đề cập qua việc hắn quen biết Giang Kiều.
Người đại diện tiếp tục xem video, mày nhăn càng thêm nhanh.
Sau khi xem rõ ràng, liền hiểu là Thẩm Ngôn Phóng tự mình gọi Giang Kiều đến, chủ động tiến lên cùng cô nói chuyện, sau khi Giang Kiều rời đi, cũng là Thẩm Ngôn Phóng đứng lại tại chỗ nhìn cô cho tới khi biến mất.
Thân phận của Thẩm Ngôn Phóng vô cùng đặc thù, rất nhiều người đều muốn soi mói chuyện xấu của hắn. Thẩm Ngôn Phóng rất rõ ràng điểm này, hắn luôn cùng người khác bảo trì khoảng cách.
Người đại diện lâm vào trầm tư, hắn chưa bao giờ thấy Thẩm Ngôn Phóng đối xử với người phụ nữ nào như vậy.
Hiện tại quan trọng nhất là, không thể để ngoại giới biết chuyện này.
Người đại diện quét mắt, liếc nhìn đạo diễn một cái: " Đoạn video này không thể phát tán ra ngoài, phải tận lực xóa sạch."
Bằng không, khẳng định hình tượng Thẩm Ngôn Phóng trong lòng nhóm fan hâm mộ sẽ có ảnh hưởng xấu.
"Chuyện này nếu truyền ra, đối với Thẩm Ngôn Phóng có bao nhiêu ảnh hưởng, các người hẳn là rất rõ ràng."
Đạo diễn trầm mặc một lát, trong lòng suy tư, đài truyền hình có thể lợi dụng chuyện này để tăng thêm lưu lượng.
Thoạt nhìn thái độ của Thẩm Ngôn Phóng đối với Giang Kiều hoàn toàn không bình thường, một khi đoạn phim này tung ra, nhất định sẽ có độ thảo luận rất cao.
Ánh mắt người đại diện lạnh đi vài phần, hắn biết tổ tiết mục muốn lợi dụng điểm này để tăng thêm độ hot, nhưng hắn không có khả năng để yên cho chuyện này phát sinh.
Người đại diện: "Các người mời Thẩm Ngôn Phóng đến thu hình Chân Nhân Tú, đơn giản là vì Thẩm Ngôn Phóng đang là đề tài bàn tán thịnh hành. Nhưng các người đừng nghĩ có thể lợi dụng việc này để tăng lưu lượng chương trình."
Lời nói của hắn mang theo hàn ý: "Nếu tin tức này bị truyền ra, về sau chúng ta sẽ không cùng đài truyền hình các người hợp tác."
Sắc mặt đạo diễn thay đổi nhanh, Thẩm Ngôn Phóng đang là thần tượng tương đối hồng, fan kêu gọi lực lượng rất mạnh, hắn tham diễn TV tiết mục nào thì tiết mục đó có doanh số dẫn cao nhất.
Lần này hắn phải mất thời gian rất lâu mới mời được Thẩm Ngôn Phóng, nếu Thẩm Ngôn Phóng về sau không hợp tác cùng bọn họ, đài truyền hình cũng sẽ có tổn thất lớn.
Đạo diễn lập tức mở miệng: "Cậu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ xóa sạch video này."
Người đại diện đi ra khỏi công ty, lập tức gọi điện cho Thẩm Ngôn Phóng.
Người đại diện: "Ngôn Phóng, cậu quen biết Giang Kiều?"
Thẩm Ngôn Phóng: "Tôi cùng cô ấy tán gẫu qua vài câu."
Giọng nói của người đại diện trở nên nghiêm túc: "Hôm nay cảnh tượng cậu cùng Giang Kiều nói chuyện, đều bị máy quay ghi lại."
Thẩm Ngôn Phóng căn bản không hề nhìn thấy máy quay, nghe thấy những lời này, đồng tử của hắn dựng thẳng đứng, ánh mắt tối đi vài phần: "Anh ở tổ tiết mục nói như thế nào?"
Người đại diện: "Tôi đã cùng tiết mục tổ nói qua, đem đoạn video này xóa đi, không tiết lộ ra bên ngoài nửa phần."
Nghe đến đây, tâm trạng Thẩm Ngôn Phóng mới dịu xuống: “Tốt."
Hắn chậm rãi mở miệng, giọng nói mang theo tia sủng nịch: "Nhất định phải đem chuyện này áp chế, không được làm ảnh hưởng đến Giang Kiều."
Vẻ mặt người đại diện trở nên phức tạp, hắn dừng vài giây: "Ngôn Phóng, cậu có ý định với Giang Kiều?"
Thẩm Ngôn Phóng không đáp. Hắn vuốt ve cái cốc, động tác không nhanh không chậm, ngón tay thon dài lướt qua, ánh mắt không phân biệt sáng tối.
Đầu bên kia điện thoại có chút yên tĩnh, người đại diện hốt hoảng nghĩ đến lần trước Thẩm Ngôn Phóng từng nhận một phỏng vấn, lại đột nhiên thay đổi, đi tới Tây hoằng.
Mà theo hắn biết, khi đó Giang Kiều đã ở Tây hoằng. Như vậy xem ra, Thẩm Ngôn Phóng ngày ấy chẳng lẽ là muốn đi gặp Giang Kiều?
Người đại diện cảm thấy bản thân rốt cuộc cũng hiểu rõ, hắn nhắm chặt mắt: "Giang Kiều thanh danh không tốt lắm, nếu cậu cùng cô ấy truyền ra chuyện xấu, đối với cậu cũng không có lợi."
Thần sắc Thẩm Ngôn Phóng nhất thời lạnh xuống. Hắn cười lạnh một tiếng: "Cậu cũng biết, truyền thông am hiểu nhất là nói ngoa."
Người đại diện run sợ: "Nhưng là. . ."
Ánh mắt Thẩm Ngôn Phóng trầm xuống, giọng nói mang theo lãnh ý: "Sự tình này, tôi sẽ biết đúng mực. Chuyện như vậy, về sau sẽ không phát sinh nữa."
Sau đó, Thẩm Ngôn Phóng tắt điện thoại.
. . .
Phong Dịch cùng Giang Kiều hẹn gặp nhau tại nhà ăn ở hạ tầng cao nhất, từ nơi đó quan sát xuống, là cảnh đêm Mặc thành.
Phong Dịch trước đến nhà hàng trước 10 phút, hắn đi thang máy, vừa đúng sớm hơn Giang Kiều một chút.
Giang Kiều nghiêng thân mình, dựa trên tường. Cánh tay lộ ra bên ngoài, mềm mại lại trắng noãn. Một đôi tay ôm ấp lấy ngực, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng vân vê lọn tóc.
Trước ngực phong cảnh bị che khuất, không biết là cố ý hay vô tình, cổ áo không quá lỏng lẻo, nhìn qua như ẩn như hiện.
Phong Dịch hỏi: "Vì sao đứng ở nơi này?"
"Tôi vừa đến, sau khi nghe đằng sau có tiếng bước chân liền quay đầu." Giang Kiều nở nụ cười, "Còn trùng hợp, xoay người liền nhìn thấy anh."
Không đợi Phong Dịch mở miệng, Giang Kiều lại nói: "Cùng nhau đi vào không?" Thanh âm sạch sẽ, không mang theo dụ hoặc.
Giang Kiều cùng Phong Dịch vào nhà ăn,bên ngoài cửa sổ ánh đèn chiếu rọi tiến vào thật sự xinh đẹp. Nhà hàng hôm nay ít thực khách tới, quả thực chỉ có bọn họ.
Đồ ăn còn chưa được bưng lên, Giang Kiều tựa lưng vào ghế ngồi, tư thái có chút lười biếng.
Phong Dịch nhìn Giang Kiều, tầm mắt hắn dừng trên mặt của cô, khẽ gọi một tiếng: "Giang tiểu thư."
Giang Kiều: "Phong tiên sinh?"
Phong Dịch nhìn về phía Giang Kiều, ánh mắt cô trong suốt giống như cực kì chân thành nếu bỏ qua tia sáng vừa vụt qua trong chớp mắt.
Phong Dịch hơi nhướng mày: "Giang tiểu thư, quả thật khác xa so với lời đồn."
Giang Kiều trả lời rất đơn giản: "Mỗi người đều có bí mật riêng, tôi nghĩ Phong tiên sinh cũng vậy." Điều cô làm đơn giản là muốn biết bí mật của hắn mà thôi.
"Còn có. . . Về phần tôi với Phong tiên sinh có ý đồ gì." Giang Kiều nâng mắt lên, "Khoảng thời gian trước, tôi đã nói rõ ràng."
Phong Dịch khẽ cười: "Cô thật thành thật."
"Tôi đối với anh rất chân thành." Trong mắt Giang Kiều như nhuộm đầy ý cười. Cô không ngại bày tỏ ý đồ của mình, đặc biệt là với Phong Dịch, với mục tiêu nhân vật này, cô sẽ bày ra tư thái cực kì thành thật.
Bọn họ không tán gẫu nhiều lắm, Phong Dịch cùng Giang Kiều không tiếp tục nói về đề tài vừa rồi, thuận miệng hàn huyên vài câu chuyện râu ria.
Di động đổ chuông, Phong Dịch thản nhiên liếc mắt một cái. Hắn nhíu mi, giọng nói lãnh đạm.
"Công ty có việc, tôi phải rời đi trước."
Phong Dịch đứng lên, hắn dừng bước chân.
Hắn quay đầu nhìn, một đôi tay khẽ chạm bàn tay hắn. Ngón tay trắng noãn, sạch sẽ, trên mặt không có nửa điểm son phấn.
Ngón tay ấm áp, giữ chắc áo sơ mi Phong Dịch. Cô mặc dù không nhúc nhích, nhưng cảm xúc mềm mại này như quẩn quanh, vấn vít trên người hắn.
Phong Dịch xoay người, chống lại ánh mắt Giang Kiều. Hô hấp của hắn đến gần, cô không hề né tránh, để tùy ý hơi thở của Phong Dịch bao trùm xung quanh không khí.
"Về sau. . ." Giọng nói của hắn thật bình tĩnh, "Đừng đến trêu chọc tôi."
Ánh mắt Giang Kiều thẳng tắp nhìn hắn, cặp con ngươi tối đen nhìn không ra cảm xúc. Cô chú ý tới, ánh mắt hắn sâu cạn không rõ, nhưng thân thể lại không kháng cự sự tiếp xúc của cô.
Một điểm cũng không có.
Trong mắt Giang Kiều như có như không ý cười, đuôi mắt cong thành một đường, sau đó buông lỏng tay ra.
Phong Dịch bước nhanh rời khỏi nhà ăn, hắn cúi đầu nhìn tin nhắn của bác sĩ Ngô, ngày mai hắn phải đi Khánh thành gặp bác sĩ Ngô.
Rõ ràng tình huống của hắn trước mắt không lạc quan cho lắm. Hẳn là bắt đầu giống như trước đây xa lạ mọi người xung quanh.
Một nơi khác, Giang Kiều ngồi ở trong phòng ăn, nàng tinh tế cắt bít tết, thần thái không nhanh không chậm. Nàng cầm lấy chén rượu, môi đỏ mọng khẽ nhấp, uống một ngụm rượu đỏ.
Giang Kiều nhận ra thái độ của Phong Dịch so với lần đầu gặp gỡ đã không còn lạnh lùng như trước.
Nhưng đêm nay Phong Dịch lại tỏ thái độ không muốn Giang Kiều tiếp cận hắn. Nhìn từ phản ứng cơ thể, Phong Dich hẳn là không nói dối. Giang Kiều đã thử qua, Phong Dịch cũng không kháng sự tiếp xúc cơ thể của cô.
Chẳng lẽ, mấy ngày hôm trước phát sinh chuyện gì?
Giang Kiều nhìn ánh đèn bên dưới, trong mắt không có nửa phần lo lắng. Ngoài cửa sổ đêm đen bao phủ thân ảnh của cô thật mê người.
Thật sự là một người khó đoán.
Có lẽ? Cô phải cố tình trêu chọc hắn .