An Vân Sam hoàn toàn không ngờ tới sẽ như vậy. Mặc dù cô biết rằng sự khác biệt văn hóa giữa các hành tinh khác nhau rất lớn, nhưng đại đa số quân đội đều hưởng chế độ chất lượng cao, để đảm bảo binh lính có thể có đủ thời gian nghỉ ngơi trong thời gian bình thường. Vì vậy, ngay cả trên các hành tinh điều kiện thấp, cũng có thể đảm bảo mỗi binh lính có một phòng sinh hoạt riêng.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu cảm xúc trong lòng, nhưng trên khuôn mặt vẫn không thể hiện ra bất kỳ biểu cảm nào.
Tiểu đội trưởng Chu Quảng An chỉ vào giường tầng dưới và nói: "Cậu ngủ ở đây đi."
Đây là giường tầng dưới của cậu ta, luôn không có ai ngủ. An Vân Sam đem chăn màu xanh lá cây đặt ở trên giường, lại nghe đội trưởng Chu Quảng An nói: "Lát nữa tôi sẽ dạy cậu công việc nội vụ, buổi trưa cũng không cần nghỉ ngơi, cậu đã chậm trễ hơn nửa tháng rồi, không tranh thủ thời gian là không đuổi kịp được đâu.”
Nếu như không nhanh chóng nâng cao tiến độ của lính mới này, Phó Vân Đào không chỉ giày vò chết cậu ta, không chừng đến chính cậu cũng xong đời.
Tiểu Đội trưởng Chu Quảng An vóc người không cao, đại khái một mét bảy ba, trên mặt luôn mang theo nụ cười, vừa cười ánh mắt liền cong thành một vầng trăng lưỡi liềm, hai má có chút ửng hồng, khuôn mặt trông giống như người dễ nói chuyện.
Tuy nhiên, Chu Quảng An không phải lính mới, cậu ta là lính cũ.
Sau khi sắp xếp đồ đạc đúng cách, Chu Quảng An bắt đầu dạy An Vân Sam cách xếp chăn theo khối đậu hũ.
An Vân Sam nhìn hai lần rồi bắt đầu tự mình thực hiện, thế nhưng dù gấp như thế nào, cô cũng không thể gấp nó giống như Chu Quảng An, vuông là vuông, góc là góc.
Chu Quảng An rất kiên nhẫn, hết lần này đến lần khác dạy cho cô, An Vân Sam cũng không phải ngu ngốc, chỉ là đã quen với cuộc sống công nghệ điện tử hiện đại, và không quen lắm với cách làm thủ công này.
Sau khi An Vân Sam để ý, khối đậu phụ nhanh chóng được gấp thành hình dáng, rất chuẩn.
Cô nhìn khối đậu hũ mình gấp, càng nhìn càng thấy thích thú.
"Học nhanh nhỉ."
Người nói chuyện là một người đàn ông cao gầy, trong tay cầm cái bình sứ đã bong tróc sơn men, liếc mắt nhìn qua khối đậu hũ một cái, cũng không thèm nhìn An Vân Sam, uống nước rồi đi tới.
Chu Quảng An cười giới thiệu: "Người đó tên là Liêm Hữu Tài, cũng là một trong những lính giỏi của tiểu đội chúng ta.”
Tiểu đội 1 trung đội 1 trong nhóm tân binh là một tiểu đội giỏi, và trong tiểu đội giỏi đó, không phải ai cũng được xếp top đầu.
An Vân Sam nhìn người đó một cái, bộ dáng ngược lại không có gì đặc biệt, chiều cao khoảng một mét tám, cùng với Triệu Kiến Phong được gọi là hai người cao nhất trong tiểu đội 1.
Có lẽ là do đã no bụng, An Vân Sam cảm thấy khá tỉnh táo, chỉ là nghĩ đến buổi chiều huấn luyện, cô lại thở dài.
Buổi chiều là huấn luyện hàng ngũ, tư thế quân đội và bước đi cùng nhip.
Mỗi một động tác được tách riêng ra để luyện tập, mỗi động tác phải duy trì thật lâu, đừng nói những người có thể chất không tốt, ngay cả những người có thể chất tốt, cũng cảm thấy mệt mỏi và đau nhức sau buổi chiều huấn luyện này.
An Vân Sam không ngoài ý muốn, lại ngất xỉu hai lần.
Vì vậy, không chỉ tiểu đội binh lính mới biết về người này, mà cả đơn vị khác cũng biết về “Lâm Đại Ngọc” này, người thường ngất xỉu!
Vừa mới tới đây một ngày, An Vân Sam đã trở nên nổi tiếng.
"Tiểu đội trưởng, cứ tiếp tục như vậy, danh dự của tiểu đội chúng ta cũng không thể đảm bảo được."
Triệu Kiến Phong, là một trong những người giỏi nhất trong tiểu đội, khuôn mặt tràn đầy khó chịu.
Triệu Kiến Phong có lông mày rậm mắt to, có thể nói là một người khá đẹp trai, trên người toả ra khí chất mạnh mẽ, lại là người giỏi nhất trong tiểu đội, là một người có khí thế. Nhưng điều cậu ta không thể chấp nhận nhất chính là sự yếu đuối, khuôn mặt trắng nhợt của An Vân Sam!
Hơn nữa cậu ta còn là gánh nặng của tiểu đội, hiện tại ai cũng biết rằng trong tiểu đội 1 có một “Lâm Đại Ngọc”. Không chỉ khiến cho chính mình trở thành trò cười, ngay cả tiểu đội 1 cũng trở thành đề tài bị trêu chọc của mọi người.
Vẻ ngoài đẹp trai thì có ích gì, trên chiến trường không thể giành được chiến thắng chỉ bằng vẻ bề ngoài.