Thể trạng là cơ sở cơ bản của người lính, chỉ khi thể trạng tốt, mới có thể tiến hành các dự án huấn luyện khác.
Tuy nhiên, ở đây không có nước dinh dưỡng, vì vậy sẽ mất thời gian lâu hơn.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, An Vân Sam trở lại đội dưới ánh nhìn của mọi người.
Cô cảm thấy không thoải mái lắm, cũng may lúc này, các tân binh bắt đầu đi ăn cơm.
Khi đang xếp hàng chờ ăn trưa, chuyện một tân binh ngất xỉu khi chưa đầy một giờ đứng trong tư thế quân nhân nhanh chóng được truyền ra.
An Vân Sam đứng ở cửa sổ xếp hàng để lấy thức ăn, bỗng nhiên cảm thấy da đầu căng thẳng.
"Bọn họ đang nói về cậu à.”
Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên.
An Vân Sam bình tĩnh nghiêng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Nghiêm Cảnh Huân đang đứng đó, gương mặt tuấn tú nhưng rất lạnh lùng, trong đôi mắt kia không có lấy một tia giễu cợt mà hoàn toàn lạnh lùng.
Tuy rằng đối phương không có cảm xúc gì, nhưng An Vân Sam vẫn có thể cảm giác được Nghiêm Cảnh Huân khinh thường cô, hoàn toàn chướng mắt cô!
Nghiêm Cảnh Huân không thể nào tưởng tượng được, làm thế nào một người có cơ thể yếu ớt như vậy, có thể vào quân đội thông qua tuyển chọn.
Anh nhìn gương mặt nghiêng nhẹ của cô, ánh mắt nặng nề, khó có thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Không có cảm xúc gì sao?
Trong nhà ăn mọi người nói chuyện này khắp nơi, có thể nghe được, tiếng cười nhạo, tiếng bất mãn, tiếng lên án cũng có, đều tò mò người này là ai.
Tân binh này, cũng sẽ không cho rằng bọn họ đang nói về người khác chứ.
“Hừm."
Một tiếng đơn giản và trầm thấp, cho thấy An Vân Sam biết chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi ăn cơm xong, An Vân Sam xoay người rời đi.
Nghiêm Cảnh Huân nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, ánh mắt lạnh lẽo đi một chút.
Cậu ta có lẽ rất may mắn khi không phải là binh lính của mình.
An Vân Sam tìm thấy một nơi tương đối yên tĩnh để ngồi xuống và bắt đầu ăn trong im lặng.
Phát hiện tầm mắt kia thu hồi lại, An Vân Sam mới cảm nhận được mùi vị thức ăn trong miệng.
Người này, là chồng cũ của nguyên chủ, thật sự là!
Đôi mắt sắc bén kia giống như có thể nhìn thấu mọi thứ.
Mà cô lại cảm thấy mình không thể nhìn thấu được anh ta!
Người này mang trong mình hơi thở lạnh lùng và đáng sợ, cột sống thẳng đứng như lưng dao, cảm giác như một con dao không sáng bóng, nhưng cái gì anh ta cũng có thể dễ dàng chém!
Sắc bén vô cùng! Nhưng ẩn nấp trong bóng tối!
An Vân Sam nhìn xuống và tiếp tục ăn cơm.
Cảm giác này hoàn toàn khác biệt so với cảm giác khi nhìn đại đội trưởng tân binh..
Người này, thật sự chỉ là đại đội trưởng sao...
Mặc dù cô chưa từng thấy qua thân thủ của anh ta, nhưng chỉ riêng thần thái ấy, lại hoàn toàn có cảm giác không thuộc về đẳng cấp của những người ở nơi này!
Lúc rời đi, An Vân Sam nhìn lướt qua nhà ăn, đã không còn bóng dáng người kia.
Sau đó cô quay trở lại ký túc xá cùng với đồng đội mới. Cô không còn tâm trạng nào để nghĩ về Nghiêm Cảnh Huân. nhưng khi nhìn vào căn phòng chung dành cho mười người cô vẫn không thể tin được.
Không phải mỗi người lính một phòng sao?
Sự khác biệt lớn về văn hóa đã khiến cho cô tính toán sai. Làm thế nào cô có thể giữ được bí mật của mình, khi sống cùng với chín người đàn ông?