Cho đến khi bước chân vào cửa quân khu cô mới thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình.
Đi trên con đường trong quân khu rộng lớn, cô có chút hoang mang, không biết cô nên đi đường nào?
Chắc là cô nên đến khu dành cho tân binh nhỉ, trên đường không có bảng hiệu chỉ dẫn, đành tìm người hỏi thôi.
“Đồng chí, xin hỏi khu dành cho tân binh đi như thế nào vậy?” An Vân Sam không nhìn mà duỗi tay kéo một người quân nhân đi bên cạnh, nhìn thấy áo anh ta có ba ngôi sao trên vai, trong lòng có chút hoài nghi, anh ta không giống cô, có lẽ quân hàm cao hơn cô, còn cụ thể cao hơn bao nhiêu thì cô không rõ, vẫn nên nhanh chóng thích ứng thì tốt hơn.
Không hiểu rõ tình huống khiến cho cô có chút đau đầu.
Sau khi nghi ngờ, ánh mắt của cô bị khuôn mặt đầy nam tính, đẹp trai này thu hút.
Người này toát ra khí thế đáng sợ, cảm giác người này rất nguy hiểm, ánh mắt lạnh lùng mà sức bén nhìn chằm chằm An Vân Sam, nó giống như dã thú vậy, khiến cho người khác phát run.
Nhưng mà, điều khiến cho An Vân Sam bàng hoàng hơn là thân phận của anh ta.
Đây không phải là người chồng hờ của cô - Nghiêm Cảnh Huân sao!
Sao anh ta lại ở đây.
An Vân Sam cảm thấy vận may của mình có vẻ không tốt cho lắm, mặc dù cô đã tùy tiện chọn một người thế mà cô vẫn chọn trúng người chồng hờ kia!
An Vân Sam mím môi rồi cố tỏ ra bình tĩnh, đôi mắt đen láy cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia. Trong lòng thầm nghĩ nếu như bị anh ta nhận ra thì nên làm như thế nào.
"Mau vào sân thứ ba đi." Giọng nói trầm thấp của Nghiêm Cảnh Huân vang lên.
Anh vừa nhìn thấy An Vân Sam thì ánh mắt có hơi tối đi, anh nhíu mày đánh giá cô một lượt.
Ánh mắt của An Vân Sam rất lạnh lùng. Cô cứ đứng ở đó, mặc kệ để cho người đàn ông này đánh giá mình.
Với tư cách là người đào hôn, cô cũng muốn bản thân có thể tỏ ra thản nhiên một chút nhưng việc cô cảm thấy bản thân có lỗi là điều khó có thể tránh khỏi.
Anh ta sẽ không nhận ra đâu nhỉ…
An Vân Sam ngước mắt lên, sẵn sàng nhận trọn ánh mắt lạnh như băng của anh. Điều này khiến cho đám tân binh ở bên cạnh anh kinh ngạc.
Tân binh mới này cũng can đảm thật, dám đối diện với đội trưởng của bọn họ lâu như vậy mà không hề sợ hãi!
"Đi thôi."
Nghiêm Cảnh Huân thu ánh mắt lại, thấp giọng nói một câu rồi bước từng bước dài về phía trước.
An Vân Sam nhìn theo bóng lưng Nghiêm Cảnh Huân đang rời đi. Anh có đôi chân dài và dáng người cao lớn nên khi mặc bộ quân phục kia trông rất nam tính. Chỉ là… anh vẫn chưa nhận ra vợ mình ư!
An Vân Sam thầm cảm thấy may mắn nhưng vẫn cho rằng anh là đồ cặn bã!
Mà nhớ lại thì cô mới nhận ra sau khi xong tiệc rượu với nguyên chủ thì anh đã đi luôn. Buổi tối cũng không hề động phòng hoa chúc với nguyên chủ nên có lẽ ấn tượng về nguyên chủ đối với anh chỉ là thoáng qua.
Hóa ra là nguyên chủ với người đàn ông này không có quan hệ nào được công nhận chính thức. Theo cô được biết thì người trong quân đội muốn kết hôn sẽ phải trình đơn lên để xin. Nếu như ngay cả giấy chứng nhận kết hôn chính thức cũng không có thì không tính là đã kết hôn.
Mà việc bày tiệc rượu ra xong đã coi như là kết hôn thì cũng chỉ ở nông thôn mới có.