Tập Truyện Cấm Kỵ Yêu Đương Lén Lút

Quyển 1 - Chương 7

"Nhẹ thôi, đau quá…" Cậu đau đớn rêи ɾỉ, đẩy ngực của con riêng.

Cao Thụy cười khẽ một tiếng, động tác trên miệng cũng nhẹ lại, bàn tay to không có ý tốt kéo quần mẹ nhỏ xuống, sờ vào côn ŧᏂịŧ bên trong.

"Ưm! Đừng, a!!!" Trong lúc ma sát côn ŧᏂịŧ đã có phản ứng lại bị bàn tay to ấm áp giữ chặt. Tống Đình Hoan cảm thấy hưng phấn đến tột độ, vội vàng đẩy mạnh cánh tay của con riêng. Cao Thụy không để ý tới phản ứng của cậu, nắm chặt lấy côn ŧᏂịŧ của mẹ nhỏ, bắt đầu di chuyển lên xuống, dươиɠ ѵậŧ rất hồng hào và sạch sẽ, trắng trắng hồng hồng giống như một món đồ chơi vậy, Cao Thụy yêu thích không muốn buông tay, chơi đùa với đồ vật của mẹ nhỏ, đầu ngón tay đè lên mã mắt mấy cái, sau đó moi móc trong huyệt nhỏ, xoa Tống Đình Hoan đến mức cả người run rẩy.

"Ưm a…" Cậu ôm lấy cánh tay của con riêng, bên dưới run rẩy kịch liệt, trong mắt chứa đầy nước mắt sinh lý, sắc mặt trở nên hồng nhuận, càng thêm mê người.

Cao Thụy bị mẹ nhỏ vừa xinh đẹp vừa quyến rũ như vậy hấp dẫn, động tác trên tay càng thêm nhanh nhẹn, khẽ ân cần hỏi: "Thoải mái không mẹ nhỏ? Con trai loát dươиɠ ѵậŧ cho mẹ có sướиɠ không?"

"Ưm, a a…" Mặc dù Tống Đình Hoan không trả lời, nhưng tiếng rêи ɾỉ phát ra từ trong miệng cậu đã giải thích tất cả, đôi tay kháng cự ban đầu cũng chuyển thành run rẩy, bên dưới vô thức đón ý nói hùa với động tác loát động của con riêng, kɧoáı ©ảʍ từ dưới thân truyền đến càng lúc càng nhiều, dâʍ ɖị©ɧ sền sệt từ dươиɠ ѵậŧ và tiểu huyệt hoà vào nhau.

"Mẹ nhỏ ướt quá, hoa huyệt ngứa đến không chịu được, thật là đáng tiếc khi bên dưới đẹp như vậy lại không có cây gậy thịt nào đút vào." Cao Thụy cảm nhận được dòng nước ấm chảy đầy tay mình, ghé vào tai Tống Đình Hoan kɧıêυ ҡɧí©ɧ, "Dù sao lão già đó cũng không biết quý trọng, một mỹ nhân như mẹ cần gì phải chờ đợi người khác, không bằng dứt khoát làm với con đi?"

"Kỹ thuật của con rất tốt, dươиɠ ѵậŧ cũng không nhỏ, nhất định sẽ làm mẹ hài lòng."

Giọng nói khàn khàn không ngừng vang vọng bên tai Tống Đình Hoan như một lời nguyền, quấy nhiễu lý trí của cậu, cùng với cảm giác sảng khoái của dươиɠ ѵậŧ đang bị chơi đùa bên dưới, càng trở nên mơ hồ hơn.

"Không, biến đi… ưm… a… ô ô, a!!!" Tống Đình Hoan từ chối một cách khó khăn, con riêng bất mãn cọ mạnh mã mắt một cái, qυყ đầυ truyền đến kɧoáı ©ảʍ cực độ, mông cậu run rẩy muốn bắn tinh, nhưng lối ra lại bị chặn lại, khiến cậu sắp khóc đến nơi.

"Buông ra, để tôi bắn, ô ô ô…"

Cao Thụy hài lòng nhìn người trong lòng bị mình đùa bỡn đến mức rưng rưng nước mắt, ngả ngớn mở miệng yêu cầu: "Muốn để mẹ bắn ra cũng được thôi, cầu xin con một tiếng là được."

"..." Tống Đình Hoan tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đáng ghét trước mặt, đôi mắt tròn xoe cực kỳ đáng yêu.

Cao Thụy vui vẻ hôn lên mặt cậu, "Nói hay không, không nói thì cứ để như vậy đi, dù sao người khó chịu cũng không phải là con."

Mẹ kiếp, khốn nạn, hai cha con họ đều không phải người tốt, đồ khốn!!! Tống Đình Hoan thầm mắng anh vô số lần trong lòng, nhưng ngoài miệng thì đáng thương cầu xin: "Cầu xin cậu, để tôi bắn ra đi, hu hu, khó chịu quá."