Màn đêm yên tĩnh….
Hơi thở nóng bỏng của Hoắc Lãng Triết cùng mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt hoà quyện trong không khí.
“Đừng...!Vết thương của anh...”
“Không chết được người.” Khoé môi Hoắc Lãng Triết khẽ cong lên, giây sau đó mãnh liệt áp xuống môi cô…
“Đừng...!Chúng ta không thể lại...”
“Tại sao không thể….” Hoắc Lãng Triết quyến luyến rời khỏi môi cô, đáy mắt sâu thẳm đầy thâm ý, “Em có biết, mỗi ngày tôi đều muốn được gần gũi với em, muốn được ôm em vào lòng…”
Triệu Uyển Dư thở hổn hển vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ánh mắt đầy màn sương mờ mịt.
Mặc dù đã cùng anh trải qua một đêm kí©ɧ ŧìиɧ, nhưng mà mỗi lần nhớ lại đều khiến cô đỏ mặt, tim đập loạn.
Chỉ là đưa mắt nhìn anh, cô cũng sẽ cảm thấy toàn thân nóng bừng lên, nhất là khi nhìn vào đôi mắt tràn ngập du͙© vọиɠ của Hoắc Lãng Triết.
Từ tận đáy lòng, Triệu Uyển Dư luôn nhắc nhở bản thân rằng đừng lún sâu vào trò chơi do anh đặt ra, nhưng thân thể cô lại không cách nào cự tuyệt sự hấp dẫn này…Cô thực bị bức đến sắp điên rồi….bị anh mê hoặc tới mức không còn lý trí.
Bàn tay Hoắc Lãng Triết từ trên đỉnh đầu cô trượt xuống bờ vai, chậm rãi tiến ra sau lưng, sau đó thẳng một đường xuống cặp mông tròn trịa, nhẹ nhàng vuốt ve…
“Không...!dừng lại, không được...” Toàn thân Triệu Uyển Dư như bị điện giật, đôi chân nhanh chóng khép lại, nhưng còn chưa kịp, ngón tay tà ác của anh đã xông vào.
“Aaaa….Hoắc Lãng Triết…anh không thể làm như thế….mau….mau bỏ ra đi.” Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột của Hoắc Lãng Triết, Triệu Uyển Dư không thể không phản kháng.
“Dư...!gọi tên tôi..." Đối với sự run rẩy cùng phản kháng của cô, Hoắc Lãng Triết ngoảnh mặt làm ngơ, anh cúi đầu xuống, quấn lấy đôi môi mềm mại của cô.
Nụ hôn của anh rất có kỹ xảo, nó khiến Triệu Uyển Dư không cách nào trốn khỏi sự mê hoặc triền miên…
Dần dần, nụ hôn của Hoắc Lãng Triết không còn ôn nhu như trước mà mang theo tất cả sự bá đạo, nóng bỏng, không hề kiêng nể mà trêu chọc cắn nuốt lưỡi cô….
"Đừng...!tôi...!chúng ta….." giọng nói của Triệu Uyển Dư hoàn toàn bị nụ hôn của Hoắc Lãng Triết nuốt lấy…
Bàn tay to của anh càng ngày càng làm càn, đem vật cản cuối cùng trên người cô kéo xuống, “Ngoan nào….”
Trong đêm tĩnh mịch, tiếng nói trầm khàn của anh cất lên vô cùng hấp dẫn, phá tan lớp phòng vệ cuối cùng của cô.
“Mèo con…gọi tên tôi!”
"Hoắc...!Lãng Triết..." Nương theo ngón tay dài của anh xâm nhập vào, Triệu Uyển Dư rốt cục vứt giáp đầu hàng.
“Không, gọi tên tôi thôi…”
“….Triết”
“Ngoan lắm!" Hoắc Lãng Triết hài lòng nhếch môi cười, trong nháy mắt, lại cúi xuống hôn cô, dần dần tiến công xuống dưới….
Triệu Uyển Dư không cách nào đè nén tiếng rêи ɾỉ, cô có thể cảm nhận được nhịp tim đập dồn dập cùng với hơi thở ngày càng thô rát của anh, cũng như có thể cảm nhận được thân thể mình đang nóng lên, một cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ chưa từng có trào dâng trong cơ thể dưới bàn tay càn quấy của anh.
Đầu lưỡi linh động của Hoắc Lãng Triết khẽ xoay tròn, không ngừng xâm phạm nơi tư mật của cô.
Triệu Uyển Dư vô thức cong người, cô căn bản không chịu nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy.
Một giây sau, ngón tay lại lần nữa lúc tiến lúc lùi đi vào trong cơ thể cô.
Triệu Uyển Dư cảm thấy thân thể càng lúc càng nóng ran, càng lúc càng khó chịu, một cảm giác trống rỗng dâng lên bao trùm toàn thân, như thể chờ đợi một sức mạnh lớn lao đến lấp đầy.
Hoắc Lãng Triết hài lòng nhìn bộ dạng mất hồn của cô, đáy mắt càng thêm tĩnh mịch, anh đứng dậy, giật khăn tắm trên người ra….
Ngón tay của anh rời khỏi thân thể cô, thoáng chốc khiến trong cơ thể Triệu Uyển Dư dâng lên một cảm giác trống rỗng cực hạn, khiến cho cô rất khó chịu, cô khẽ cau mày, lộ ra nét mị hoặc…
“Mèo con…." Ánh mắt rực lửa của anh khoá chặt thân hình tỷ lệ vô cùng hoàn mỹ mê người của cô.
Triệu Uyển Dư khẽ mở mắt, thấy vật cứng rắn khổng lồ ngang tàng của anh, không khỏi khẩn trương hít một hơi.
“Sợ rồi? Dư, em không muốn nó sao..." Đôi môi nóng hổi của anh lại phủ xuống đôi môi đỏ mọng của cô, lời lẽ trêu chọc vô cùng xấu xa,
Ánh mắt vốn đã mờ mịt của Triệu Uyển Dư giờ khắc này càng thêm mông lung.
Ngón tay tà ác của Hoắc Lãng Triết không ngừng chêu đùa nơi tư mật.
Dưới sự kích, Triệu Uyển Dư chỉ biết bật ra tiếng ngâm nga khe khẽ, một lần lại một lần dâng lên, thân thể cũng theo đó mà yếu mềm vô lực…
"Tôi, tôi…không được..." cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực hạn trong cơ thể không ngừng tăng nhanh khiến tứ chi Triệu Uyển Dư rã rời.
“Cái gì cũng không được, Dư, em muốn tôi làm thế nào?" Hoắc Lãng Triết nhịn không được bèn cất lời trêu ghẹo.
Triệu Uyển Dư nức nở, cảm giác bứt rứt toàn thân cơ hồ như muốn bức chết cô.
Quan sát nét mặt của người con gái đang nằm dưới thân mình, anh liền xấu xa cười một tiếng, đứng dậy, đem vật cứng rắn của mình đặt giữa hai đùi cô.
Triệu Uyển Dư toàn thân giống như phát hoả, khó chịu thở dốc, thân thể không tự chủ được liền ôm lấy vai anh.
“Muốn sao?” Hoắc Lãng Triết càng thêm xấu xa hỏi.
Triệu Uyển Dư gắt gao cắn môi, bàn tay bám chặt lấy cánh tay to lớn của anh, muốn anh sát lại mình hơn…..khiến bản thân cô dễ chịu hơn một chút…
“Đừng như vậy...Lãng Triết, tôi...!tôi chịu không nổi..."
“Vậy em muốn tôi làm thế nào?" Hoắc Lãng Triết khẽ ưỡn cao thân, kề bên tai cô nói một câu xấu xa ám muội.
“Tôi, tôi không biết..." Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, ngại ngùng lên tiếng.
“Dư, ôm tôi, để cho tôi tiến vào em...” Giọng nói trầm thấp của anh mang theo ý tứ vô cùng mê hoặc, tựa như một loại thôi miên, khiến cô đánh mất đi hết lý trí.
Rõ ràng cô không hề uống rượu, rõ ràng là rất tỉnh táo….nhưng sao cô lại để mọi chuyện xảy ra thế này?
Triệu Uyển Dư sớm đã bị khát vọng chiếm lấy, không cách nào kháng cự mà nghe lời, ôm lấy đầu vai anh.
Hoắc Lãng Triết nghiêng người nặng nề hôn cô, eo lưng đột nhiên nhấn lên một cái, sức mạnh cực đại ngang nhiên xâm chiếm cô trong nháy mắt, lấp đầy sự trống rỗng.
Nương theo hơi thở gấp gáp, tâm tư Triệu Uyển Dư cũng theo đó mà trùng xuống, cô biết mình đã xong rồi, lần này không cách nào cứu chữa lại đắm chìm trong du͙© vọиɠ của anh.
“…..Thích không?”
Dưới sự ra vào mãnh liệt, Triệu Uyển Dư chỉ yếu ớt đáp: “…thích!”
Hoắc Lãng Triết thoả mãn cười nhẹ.
Theo từng đợt luận động, lúc cao lúc thấp, khi trái khi phải, anh từ từ dẫn dắt cô tiến vào đỉnh cao du͙© vọиɠ….