Chương 69: Phiên ngoại 2 (Tần Dịch)
Từ sau khi được sinh ra, An Noãn chính là bảo bối được mọi người phủng ở trên tay, ngoại trừ ba mẹ, cô còn có ba người cha nuôi vô cùng yêu thương cô, tất cả yêu thương cộng lại với nhau, cô có thể nói là vô pháp vô thiên.
Nhưng cũng có chỗ không tốt.
Bởi vì tất cả yêu cầu của An Noãn đều sẽ được mấy người đàn ông không cần điều kiện mà thỏa mãn, điều này cũng dẫn tới Khương Nhiễm Nhiễm thường xuyên không thể quản được cô.
Ví dụ như hiện tại.
Hôm nay là sinh nhật của Tần Dịch, rốt cuộc anh có thể hưởng thụ thời gian đơn độc ở bên cô.
Nhưng An Noãn nháo muốn ở cùng nhau, bởi vì Tần Dịch ba ba yêu thương cô nhất, cô đặc biệt thích dán anh. Tần Dịch làm sao có thể từ chối được, liền mang theo nhóc con này.
Buổi chiều trước khi ra cửa, Khương Nhiễm Nhiễm liền nhìn thấy An Noãn trốn cô quấn lấy Tần Dịch ăn vụng vài viên kẹo, nhưng lúc đến nhà hàng, nhóc con lại nháo muốn gọi một đống bánh ngọt.
Khương Nhiễm Nhiễm lắc đầu từ chối, nhóc con cũng không để ý tới, ôm cánh tay Tần Dịch làm nũng.
Tần Dịch mềm lòng, “Gọi mấy cái đi...”
Nghe được lời này, ánh mắt An Noãn sáng lên, quả nhiên vẫn là Tần Dịch ba ba tốt nhất.
“Khương An Noãn!”
Còn chưa kịp cao hứng bao lâu, giọng nói nghiêm túc của mẹ liền truyền tới, khi mẹ kêu tên đầy đủ của cô, đã nói lên mẹ thật sự muốn tức giận.
Nhưng nhóc con biết Tần Dịch ba ba ở bên cạnh, cảm thấy có chỗ dựa, vì thế lập tức bẹp miệng, nước mắt liền chảy xuống.
Tần Dịch đau lòng không thôi, vội vàng ôm cô ngồi lên đùi anh, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Noãn Noãn muốn ăn cái gì?”
Nhóc con thút tha thút thít, chỉ chỉ hình ảnh bánh pudding trên menu, sau đó lại lùi về trong lòng ngực Tần Dịch, dáng vẻ rất là ủy khuất.
Khương Nhiễm Nhiễm ngồi ở đối diện nhìn thấy một màn này, tức giận đến muốn bật cười, không hề mềm lòng.
“Không được ăn.”
Nghe thấy giọng điệu cường ngạnh của mẹ, An Noãn biết chính mình thật sự không thể ăn được. Mặc dù Tần Dịch ba ba nuông chiều cô, nhưng lại càng nghe mẹ nói. Vì thế khóc giả biến thành khóc thật, thân thể nhỏ nhắn ở trong lòng ngực Tần Dịch khóc thút thít, khóc đến trái tim Tần Dịch đều mềm nhũn.
Vừa lúc Hứa Tri Nghiêu ở gần đây, Khương Nhiễm Nhiễm liền gửi tin nhắn cho anh, làm anh mang An Noãn về nhà, chờ buổi tối cô trở về, lại giảng đạo lý với An Noãn.
Lúc nhìn thấy Hứa Tri Nghiêu, nhóc con mở ra hai cánh tay béo của mình, nằm trong lòng ngực ba ba tiếp tục buồn bã.
Nhận thấy trọng lượng trên đùi đột nhiên biến mất, Tần Dịch nhìn chằm chằm bóng dáng An Noãn ở trong lòng ngực Hứa Tri Nghiêu, cho đến khi dần dần biến mất khỏi tầm mắt, anh mới dời mắt.
Trong lòng một trận chua xót đau nhức.
Nếu An Noãn là con ruột của anh thì tốt biết bao nhiêu.
Mỗi lần ôm cô bé, anh đều không nhịn được mà hối hận không thôi.
Nếu như lúc trước anh nhìn thẳng vào cảm tình của mình, có lẽ hiện tại Khương Nhiễm Nhiễm chính là của một mình anh.
Anh có thể nắm tay cô đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, nghe An Noãn đáng yêu kêu anh là ba ba mà không phải là Tần Dịch ba ba, bọn họ sẽ giống như một nhà ba người bình thường, sống cuộc sống bình đạm mà ấm áp.
Nhưng cục diện hiện tại, từ căn nguyên ngọn nguồn đều là do một tay Tần Dịch anh tạo thành.
Anh toàn tâm toàn ý yêu một mình cô, nhưng lại chỉ có thể đạt được một phần tư trái tim của cô, thậm chí, có lẽ còn không đến.
Sau khi sinh An Noãn, thân thể Khương Nhiễm Nhiễm phải điều dưỡng một thời gian dài mới hồi phục, bác sĩ kiến nghị không nên sinh thêm con, bởi vì như thế sẽ gây tổn thương rất lớn cho thân thể cô.
Anh đã tổn thương cô quá nhiều, làm sao có thể nhẫn tâm lại làm cô chịu đau khổ.
Vì thế tất cả bọn họ đều ngầm thống nhất ý kiến, không có ai vi phạm.
Tâm trạng của anh dần trở nên buồn bã, hốc mắt Tần Dịch hơi nóng lên, cho đến khi Khương Nhiễm Nhiễm ngồi ở đối diện gọi anh một tiếng, trong mắt hiện lên lo lắng, anh mới chậm rãi hoàn hồn.
“Làm sao vậy?”
Người đàn ông nhẹ nhàng mỉm cười, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng.
“Để anh ôm một lát.”
Tuy rằng Khương Nhiễm Nhiễm có chút khó hiểu, nhưng vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh.
Không có ánh mắt cô nhìn anh, sự hối hận và đau khổi trong mắt Tần Dịch lại lần nữa hiện ra, điều tiếc nuối này, để cho nó chết ở trong đáy lòng anh đi, xem như sự trách phạt đối với cả đời của mình, từng giây từng phút vẫn luôn nhắc nhở anh.
Lúc tách ra, Tần Dịch thu hồi tất cả cảm xúc trong mắt, trong giọng nói mang theo chút trêu đùa và tìиɧ ɖu͙©.
“Tối nay, em chỉ thuộc về một mình anh.”
Đêm đó bọn họ không có về nhà, Tần Dịch đã đặt phòng khách sạn từ trước.
Tầng cao, cửa sổ sát đất, sàn phẳng rộng.
Anh ở mọi ngóc ngách trong phòng đều hung hăng yêu thương cô một lần, hai người hết sức triền miên, giống uyên ương giao cổ, lại không chia lìa.
Thật sự chịu không nổi anh mãnh liệt cầu hoan, Khương Nhiễm Nhiễm khóc lóc xin tha, nhưng Tần Dịch lại hôn lên mắt cô, lau đi từng giọt nước mắt, một lần lại một lần không biết mệt mỏi mà chuyển động, hết lần này đến lần khác buộc cô kêu anh là chồng.
Tiếng gọi chồng vô cùng mềm mại, ỷ lại, chân thành tha thiết.
Tình triều mãnh liệt ập đến làm da đầu hai người từng trận tê dại. Khương Nhiễm Nhiễm rốt cuộc không chịu nổi mà ngủ thϊếp đi, nhưng Tần Dịch lại không hề buồn ngủ.
Anh hôn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cô, đôi mắt hơi đỏ lên.
Nhiễm Nhiễm, em có biết không, nếu như có thể, anh thật sự nguyện ý mất đi tất cả mọi thứ, chỉ mong chuyện của chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa.