Chương 11: Làʍ t̠ìиɦ trên sô pha (H)
Tần Dịch cởi bỏ cà vạt đang trói tay Khương Nhiễm Nhiễm, cao trào làm cô một hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần, cô nhắm mắt lại, chậm rãi ổn định hô hấp.
Nhưng Tần Dịch mới vừa chuẩn bị bắt đầu.
Anh rút thắt lưng ra ném sang một bên, côn ŧᏂịŧ lớn đã sớm sưng to đem qυầи ɭóŧ chống lên cao cao, đặt lên nhụy hoa có chút phiếm hồng nhẹ nhàng cọ xát.
Khương Nhiễm Nhiễm mở mắt ra, nhìn thấy cảnh này vội vàng co rút về phía sau, cô ngây thơ cho rằng trận làʍ t̠ìиɦ này đã kết thúc, không nghĩ tới đây chẳng qua chỉ là màn dạo đầu mà thôi.
Côn ŧᏂịŧ xuyên qua môi huyệt đã khép lại, trong âʍ đa͙σ đã sớm trơn ướt, anh đè lại đùi của Khương Nhiễm Nhiễm, mượn dâʍ ŧᏂủy̠ và rượu cắm đến chỗ sâu nhất.
Khương Nhiễm Nhiễm đã sớm không còn sức lực giãy giụa, hai tay cô bấu chặt vào chiếc ghế sô pha dưới thân, chỉ có thể tận lực làm chính mình thoải mái một ít trong trận làʍ t̠ìиɦ bất tận này, cũng tiết kiệm chút sức lực.
Mới vừa đi vào đã bị vách trong ướŧ áŧ kẹp đến thoải mái không thôi, Tần Dịch kêu lên một tiếng, dứt khoát mạnh mẽ thao cắm.
Trong lúc ra vào, xương hông cứng rắn của người đàn ông không ngừng va chạm vào đùi trong của cô gái, cảm giác vừa ngứa lại vừa đau làm cho cô gái vừa khóc vừa kêu.
Cảm giác nhiều lần không hoàn toàn đi vào làm Khương Nhiễm Nhiễm bị treo ở sắp cao trào lại chưa đạt tới, cô bất lực mà lắc đầu, nhưng lại không khơi dậy nửa điểm mềm lòng của người đàn ông.
“Không muốn… A…”
Tần Dịch lại cúi người xuống hôn cô gái, “Ngoan, em muốn.”
Kɧoáı ©ảʍ như thủy triều dâng lên, cô lại run rẩy, từng trận co rút trong tiểu huyệt làm người đàn ông sảng đến hung hăng liếʍ mυ'ŧ cánh môi của cô, giống như muốn hút linh hồn của cô ra ngoài.
Sau khi cao trào tiểu huyệt không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Tần Dịch lại mạnh mẽ áp chế cô, trong nước mắt và tiếng thét chói tai của Khương Nhiễm Nhiễm mạnh mẽ cắm rút, côn ŧᏂịŧ ra vào cọ xát mang ra rượu vang đỏ chưa chảy ra ngoài, giống như bị phá thân.
Người đàn ông xem đến dục hỏa càng thêm mãnh liệt, tùy tiện cầm lấy cái gối ôm lót dưới eo cô để thao cắm càng thêm dễ dàng hơn, một tay nắm lấy núʍ ѵú mềm mại bị thao đến lắc lư mà xoa bóp nhào nặn, trên dưới đồng thời làm anh cảm thấy dâʍ ŧᏂủy̠ trong âʍ đa͙σ chảy ra càng lúc càng nhiều.
Tiểu huyệt run rẩy càng thêm kịch liệt, Tần Dịch gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên kéo chân cô về phía bụng dưới của mình, côn ŧᏂịŧ đâm vào cổ tử ©υиɠ, thân thể của Khương Nhiễm Nhiễm căng chặt, sau đó liền cảm nhận được tϊиɧ ɖϊ©h͙ mạnh mẽ bắn vào.
Cao trào liên tiếp làm Khương Nhiễm Nhiễm thét chói tai, sau đó liền ngất đi.
Tần Dịch hưởng thụ một lúc, sau đó rời khỏi thân thể cô, tiểu huyệt còn chưa khép kín chảy ra hỗn hợp rượu vang đỏ và tϊиɧ ɖϊ©h͙, môi huyệt cũng bị thao đến hơi lật ra ngoài, xem đến trong lòng anh lại nóng lên.
Sau khi sảng xong lý trí trở về đại não, anh nhìn thân thể của Khương Nhiễm Nhiễm bị lăn lộn đến khó coi, hơi lâm vào trầm tư.
Sau khi cô từ chỗ Phong Trạm trở về bên cạnh chính mình, hết thảy đều giống như không thay đổi, hết thảy lại giống như đều thay đổi.
Trong khoảng thời gian này, anh không biết tại sao chính mình lại đối xử với cô như vậy.
Khi biết cô muốn vào Đại học A, phản ứng đầu tiên của anh chính là bài xích.
Nhưng tại sao anh lại bài xích? Rõ ràng sự tồn tại của cô đối với anh chỉ giống như sủng vật, gọi thì đến đuổi thì đi mà thôi.
Nhưng anh cần một cái lý do, để lấy cớ trừng phạt cô.
Chạy xa như vậy, là muốn thoát khỏi nơi này sao?
Cho nên sau khi tiếp cô trở về, anh phá lệ mà dùng bình rượu.
Nhìn cô chìm nổi trong tìиɧ ɖu͙©, lửa giận của anh hơi giảm bớt.
Bởi vì chỉ có như vậy, mới làm anh cảm nhận được cô còn ở trong sự khống chế của mình.
Anh không muốn tìm kiếm câu trả lời.
Cứ như vậy đi, đem hết thảy đều trở lại nguyên điểm.
Rất tốt.