Chương 10: Bình rượu vang play (H)
Ánh đèn trong văn phòng tổng giám đốc sáng lờ mờ, ngoài cửa sổ sát đất là cảnh đô thị phồn hoa vào đêm, nhưng Khương Nhiễm Nhiễm lại không có tâm tình thưởng thức phong cảnh này.
Cô bị giam cầm trong lòng ngực Tần Dịch, từ hai bàn tay nắm chặt có thể nhìn ra được cô có chút đứng ngồi không yên.
Người đàn ông một tay ôm eo cô, một tay khác không an phận từ phía dưới vạt áo cô thò vào trong, ngón tay cọ xát cởi bỏ móc áo ngực của cô.
Quần áo của Khương Nhiễm Nhiễm dần dần bị Tần Dịch cởi sạch không còn một mảnh, nhưng anh vẫn ăn mặc chỉnh tề, điều này làm cho cô đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cảm thấy xấu hổ và bất an.
Bàn tay to có những vết chai mỏng dần dần phủ lên hai luồng thịt mềm mại trắng như tuyết, lúc nặng lúc nhẹ mà nhéo nhéo đầṳ ѵú hồng phấn, bàn tay to đi đến đâu cũng đều mang theo một trận rùng mình.
Dưới sự trêu chọc của Tần Dịch, Khương Nhiễm Nhiễm cảm nhận được bụng dưới tao nóng, cô tự sa ngã vùi mặt vào trong cổ người đàn ông, hai tay gắt gao nắm chặt tây trang của anh, dâʍ ŧᏂủy̠ nóng hổi không chịu khống chế chảy lên quần tây của anh, tạo thành một mảng ướt đẫm.
Nhìn cô gái non nớt trong lòng ngực, ánh mắt Tần Dịch dần dần trở nên tối sầm, anh xoay người đè Khương Nhiễm Nhiễm xuống dưới thân, môi kề sát vào lỗ tai cô.
“Có muốn thử một lần…”
“Cảm giác của bình rượu ?”
Hai câu nói không có ý tốt làm Khương Nhiễm Nhiễm sợ tới mức co rút vào ghế sô pha, cô hoảng sợ mà lắc đầu, nhưng những lời này của người đàn ông, căn bản không phải là hỏi câu.
Anh cầm lấy bình rượu vang đỏ đã mở trên bàn uống một ngụm, một tay khác nắm lấy cằm cô, đổ rượu vào trong, lúc đôi môi hé mở, cô gái bị sặc đến mặt đỏ bừng không ngừng ho khan, trong lúc đó còn không quên giãy giụa một phen.
Tần Dịch kéo cà vạt xuống trói hai tay của cô lại, trong giọng nói mang theo ý vị không rõ: “Hãy hưởng thụ đi.”
Cổ bình rượu thon dài mang đến cảm xúc khác hẳn với côn ŧᏂịŧ, khi bình rượu chứa đầy rượu vang đỏ tiến vào tiểu huyệt, trong lòng Khương Nhiễm Nhiễm tràn ngập sự sợ hãi đối với điều chưa biết, cô khóc lóc phản kháng, hai chân lại bị cưỡng chế mở ra.
Cô cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽo rót vào chỗ sâu trong âʍ đa͙σ, băng cùng hỏa giao hòa làm cô giống như bị treo lên lôi kéo qua lại giữa bờ vực vui sướиɠ cùng thống khổ, cô nghiêng đầu đi cắn chặt môi, người đàn ông lại làm trầm trọng thêm, anh dùng bình rượu thử thăm dò điểm mẫn cảm của cô.
Bàn tay rảnh rỗi cũng không an phận, Tần Dịch sờ soạng tìm hạt le của cô, sau đó nhéo một cái, trong ngoài thay phiên kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Khương Nhiễm Nhiễm nhịn không được mà khóc lớn, run rẩy đạt đến cao trào.
Tiểu huyệt run rẩy co rút lại, hút cổ bình rượu vào trong, Tần Dịch cúi đầu nhìn về phía cảnh đẹp lầy lội bất kham, môi huyệt đỏ tươi bao lấy cổ bình rượu, giống như muốn hút toàn bộ vào trong.
Gân xanh trên trán anh hung hăng nhảy lên, anh gần như phải dùng hết toàn bộ tự chủ mới nhịn xuống không đè cô xuống dưới thân hung hăng thao ngất cô.
Nhưng đã quen với việc vui buồn không hiện ra ngoài, biểu cảm của người đàn ông vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn cô gái bị đùa bỡn đến khóc nức nở, anh lại bắt đầu chuyển động cái bình trong tay.
Động tác thọc vào rút ra nhanh chóng làm rượu không ngừng chảy ngược vào tiểu huyệt của Nhiễm Nhiễm, cảm giác đầy ấp đến muốn mất khống chế làm cô kìm lòng không được mà ngửa ra sau, lại vô tình làm bộ ngực đầy đặn đưa đến bên miệng người đàn ông.
Tần Dịch cúi người ngậm lấy đầṳ ѵú của cô, lại cảm nhận được thân thể của cô trong nháy mắt trở nên cứng đờ banh chặt.
Anh hiểu rõ, tạm dừng động tác đưa đẩy bình rượu.
Ngay lúc Khương Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, người đàn ông lại đem miệng bình hung hăng chọc vào chỗ vừa mới bị chọc đến cao trào, tay cầm bình rượu hơi nâng lên, rượu dưới đáy bình dưới tác dụng của trọng lực hung hăng đánh vào điểm G, sau đó rót vào tiểu huyệt vốn đã căng đầy.
Dưới nhiều trọng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, mũi chân cô căng thẳng, thân thể kịch liệt run rẩy, đôi môi rốt cuộc cắn không được, vỡ bờ mà kêu lên.
Cô giống như một chiếc thuyền con bị nhốt trong sóng to gió lớn, chỉ có gắt gao nắm lấy cánh tay người đàn ông mới có thể cảm nhận được sự an toàn.
Chờ tiếng khóc của Khương Nhiễm Nhiễm dần dần bình tĩnh lại, Tần Dịch buông lỏng cô ra, hai chân cô gái trong nháy mắt vô lực rũ xuống.
Người đàn ông rút bình rượu rỗng ra khỏi tiểu huyệt của cô, từng luồng chất lỏng màu đỏ từ trong tiểu huyệt của cô phun ra ngoài, làm ướt đẫm chiếc ghế sô pha dưới thân cô.