“Yểu Yểu ngoan.” Anh lại sờ khuôn mặt của Chu Thư Yểu. Du͙© vọиɠ buổi sáng phần lớn đều được giải quyết như vậy, đ* miệng mặc dù không sướиɠ bằng trực tiếp đ* người, nhưng khi nghĩ đến không thể để Chu Thư Yểu bỏ lỡ buổi học sáng được, nếu không cô sẽ không vui, tùy tiện đơn giản thỏa mãn mình thôi, coi như Cố Đình Thâm tự cho mình rất tốt bụng rồi.
Thiếu nữ cúi đầu xuống, trong ngoài khắp nơi đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông ghê tởm, cô sợ bản thân mình sẽ nôn ra mất
Cố Đình Thâm thuận thế thả cô ra, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© tung tăng đi đến bên giường sửa soạn bản thân mình.
Quần, áo, đồng hồ, áo khoác ngoài, anh mặc từng cái một, con dã thú sau khi mặc đồ đẹp lại biến trở lại thành con người. Đối với bên ngoài anh là người đàng hoàng ngay thẳng, tài sản hơn một trăm triệu, lại sở hữu khuôn mặt đẹp trai như thần, ngoài kia không biết có bao nhiêu thiếu nữ mơ tưởng, sẵn sàng mở rộng chân chờ anh đến làm.
Chỉ là ai có thể ngờ được rằng vị tổng tài Cố thị có ánh mắt thần chết kia thực chất là một tên khốn nạn mất đạo đức, ép buộc con gái riêng thoả mãn cho ham muốn du͙© vọиɠ của mình.
“Ở trường vẫn ngoan chứ?” Cố Đình Thâm cài đồng hồ đeo tay, tùy ý hỏi.
Bộ ngực trắng như tuyết của cô đã được chiếc áo đồng phục của trường cài cúc che lại, chiếc váy dài bị vén lên eo cũng được thả xuống.
Ngoại trừ khuôn mặt dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia
Châu Thư Yểu cắn chặt môi dưới nhìn anh, mười ngón tay cuộn lại sau đó lại nghe được tiếng cười của Cố Đình Thâm.
“Có cho em cũng không dám”
...
Chu Thư Yểu vừa bước vào lớp ngồi xuống chỗ của mình, chuông báo giờ tự học liền vang lên.
Cô luôn tuân theo các quy tắc không bao giờ lợi dụng việc trở thành học sinh yêu thích của giáo viên để đạt được đặc quyền, cô chưa bao giờ đến lớp muộn hay về sớm, cô ít khi đến lớp muộn thường là vì Cố Đình Thâm. Bởi vì mỗi lần cô bị Cố Đình Thâm trì hoãn, vẻ mặt của cô còn lạnh lùng hơn bình thường nữa.
“Mọi người phát hiện ra chưa, nữ thần lại xinh đẹp thêm một bậc nữa rồi! Cậu nhìn tiên khí của cô ấy xem, là người lạnh đến mức biến chúng ta thành hai thế giới!”
“Không có tiên khí thì cậu và nữ thần cũng đã là người ở hai thế giới rồi.”
“Hôm nay son của cô ấy màu gì vậy? Đỏ tự nhiên quá, quyến rũ quá! Lại còn có hiệu ứng bĩu môi nữa, chị em nào hiểu phân tích thử coi?”
“Đặt gạch.”
“Đặt gạch+1.”
“Đó là màu môi tự nhiên của nữ thần, Chu Thư Yểu chỉ thoa son dưỡng môi không màu ngay cả trong mùa đông. Nhưng tớ đã không gặp cô ấy một tuần rồi, màu môi của cô ấy lại trở nên hoàn hảo đến như vậy. Người trong hiện thực còn có thể có màu này ư? Ngưỡng mộ quá đi.”
“...Nữ thần là một vị thần thực sự!”