Game Show Tình Ái Đều Trở Thành Mộng Xuân Của Ta

Chương 5: Đêm đầu tiên

Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân, tiếng đóng mở kẽo kẹt của cửa thoát hiểm, mỗi một âm thanh đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của cô.

Thân thể căng thẳng, cô hạ giọng nói mang theo một tia cầu xin.

Cô không rõ người đàn ông có thể nhìn thấy vẻ mặt của mình hay không, nhưng vẫn theo thói quen đóng vai kẻ yếu - một người phụ nữ yếu ớt đáng thương và vô hại.

Cho dù bây giờ cô muốn bóp chết hắn - bạn trai cũ của cô, người chồng hờ không giải thích được trong giấc mộng xuân này.

Một bên dây váy hai dây bị kéo ra trượt từ bả vai mượt mà trắng noãn của cô xuống, cuối cùng đung đưa trên cánh tay.

Chiếc váy dài màu xanh sẫm này là món quà đầu tiên Sở Dật Kha mua cho cô. Ngay cả khi không có thẻ treo, chỉ dựa vào vật liệu và thiết kế cô cũng cũng biết nó sẽ không quá rẻ.

Ngày nhận được món quà này chỉ là một ngày bình thường, bình thường đến mức ngoại trừ chiếc váy này cô không nhớ nổi cái gì khác.

Núʍ ѵú thẳng tắp lộ ra trong không khí, dòng khí ẩm ướt lạnh lẽo của hành lang khiến cho lông tơ của cô dựng thẳng, ánh chiều tà thánh khiết phủ lên trên thân thể thuần khiết không tì vết, phản chiếu khiến người mơ màng tưởng tượng vô hạn.

Có hai người đang dán chặt vào cửa chính, nếu như xem nhẹ người đàn ông đang dùng tư thế mạnh mẽ ép người phụ nữ vào cổng sắt khiến bộ ngực mềm mại bị biến dạng chui qua hàng rào sắt lộ ra ngoài thì nhìn qua giống như một đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt đang triền miên.

Núʍ ѵú xinh đẹp đáng yêu như mai vàng trong tuyết run rẩy trong gió lạnh.

“!!!”

Khi bàn tay hơi chai sạn của người đàn ông chậm rãi uốn lượn một đường từ đốt sống của cô men theo xương sống sờ qua xương bướm, cuối cùng dừng lại ở bả vai cô.

Từ khoảnh khắc bàn tay này áp lên cô thì Triệu Tư Tri đã nhịn không được phát run, người đàn ông sau lưng căn bản không phải Sở Dật Kha!

Cô biết rõ đây là một giấc mộng nhưng vẫn không kiềm chế được nỗi sợ hãi.

Đối mặt với điều chưa biết, ngoại trừ sợ hãi ra có người còn nóng lòng muốn khiêu chiến.

Sâu trong nội tâm sinh ra một chút chờ mong.

Cô sẽ bị người lạ này đối xử như thế nào?

Đã bao lâu rồi? Được hai mươi phút chưa? Sở Dật Kha đâu rồi?

Chồng cô đang trên đường về nhà, mà vợ hắn lại bị người một người lạ ép lại trên cửa chính khiến quần áo xộc xệch.

“Anh rốt cuộc là ai? Chồng tôi…” Sắp trở về rồi.

“A!”

Chữ "chồng" vừa thốt lên, Triệu Tư Tri bị động tác của người đàn ông làm cho hoảng sợ mà nhỏ giọng kinh hô.

Người đàn ông vén chiếc váy dài của cô lên, sau đó hình như cảm thấy phiền toái, thế mà lại dùng sức lớn đến mức kéo chiếc váy rách một đường thật dài.

Tiếng vải vóc sắc bén vang vọng trong hành lang khiến cô luôn có cảm giác bị nhục nhã trước mặt mọi người, cảm giác xấu hổ làm cho da thịt trắng nõn của cô nhiễm màu hồng nhạt.

Cả người cô bị kẹp giữa cánh cửa sắt và người đàn ông, phía trước là sắt lạnh, phía sau là thân người nóng như lửa. Tay người đàn ông cách lớp váy thong thả mà sắc tình xoa bóp ngực cô, dường như muốn ép khô nước bên trong. Bàn tay còn lại làm loạn dưới thân cô, gấp gáp đẩy qυầи ɭóŧ ra rồi làm như bị cánh thịt ướŧ áŧ của cô dọa sợ, rụt lại một chút.