Phòng tắm rộng lớn trang bị nguyên một mặt tường bằng gương, cô gái đi đến trước gương dừng lại, kéo hai chân Hạnh Tử ra thành 120 độ.
“Tiểu mẫu cẩu, mở to hai mắt nhìn ca ca dùng đại điểu cưỡиɠ ɠiαи cưng thế nào! Dám không nhìn hôm nay sẽ đâm nát cái tử ©υиɠ của cưng!”
Diêu Hi thấy Hạnh Tử ngẩng đầu nhìn gương, eo thon rắn chắc lập tức cuồng rút dồn sức đâm như ngựa giống.
“A đừng mà, hảo ca ca.” Hạnh Tử đã sớm khàn cả giọng, chỉ thấy trong gương đứng đó một cu géi trẻ cao gầy mỹ lệ, đang ôm một thục nữ phía trước bằng tư thế xi tiểu, trên dưới xóc nảy, hạ thân dính nhớp nháp dịch thể màu ngà sữa, nhục huyệt sưng đỏ không chịu nổi khó khăn phun ra nuốt vào cây thịt tráng kiện màu tím đen.
“Ứm… a… ca ca… a a a.” Hạnh Tử chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như vậy đánh vào thị giác, trực tiếp tiết ra.
Trong cơn cao trào, âʍ đa͙σ cùng tử ©υиɠ dùng sức kẹp lấy côn ŧᏂịŧ, dâʍ ɖị©ɧ sền sệt liên miên bất tuyệt tuôn ra, mỹ nhân bị đâm xuyên khóc nức nở: “Hi ca ca… Chim lớn quá… chịu không… nổ..i…”
“Tiểu mẫu cẩu thích lắm có phải không? Nào, nhìn cho rõ cưng bị đâm ra sao.”
Diêu Hi nhanh chóng động eo, mê muội nhìn Hạnh Tử dâʍ đãиɠ trong gương, mỗi một lần động đều làm cho vυ' lớn trắng bóng phải vung vẩy trong không trung, Hạnh Tử bị bày thành hình chữ M, hai chân trắng chơi vơi không điểm tựa, mu bàn chân kéo căng đến thẳng tắp, giày cao gót loạn lắc trong không trung.
“Dâʍ đãиɠ vailon! Thề!” Tiếng Hạnh Tử rêи ɾỉ vừa da^ʍ vừa mị khiến Diêu Hi có chút không nhịn nổi, côn ŧᏂịŧ co rúm bên trong vậy mà kích động bắn ra một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, càng ra sức đâm vưu vật trong ngực.
Chỗ hai người kết hợp, hỗn hợp dịch thể màu ngà sữa bị cự bổng đâm trào bọt trắng, một ít chảy xuôi theo cái đùi thon dài hữu lực của cô gái, một ít lại trực tiếp vung vãi xuống mặt đất.
“Bạch bạch bạch”
“Bạch bạch bạch”
Trong không gian kín toàn là tiếng thịt va vào thịt, xen lẫn tiếng thở dốc cùng tiếng mị rên của hai người phụ nữ.
Đâm hơn trăm cái, hai tay cô gái ôm gập đầu gối của người phụ nữ vào trong ngực, nắm lấy hai trái vυ' sữa, eo đột nhiên ưỡn lên trên một cái, qυყ đầυ đâm vào cổ tử ©υиɠ đến nhô lên.
“Cưng ơi, bắn cho cưng là bắn hết cho cưng!” Diêu Hi quát to một tiếng, nâng cao cái mông kịch liệt lắc lư, sau một hồi nhẫn nhịn, tinh đặc ồ ạt xịt ra từ âm hành to lớn, cô gái phóng thích toàn bộ kɧoáı ©ảʍ sướиɠ run toàn thân.
Người phụ nữ yếu đuối trong ngực toàn thân run rẩy, đùi dạng ra bị cưỡng chế rót tinh, cuống họng đã sớm gào đến tắt tiếng, hiện tại chỉ có thể rêи ɾỉ yếu ớt như mèo con.
Diêu Hi hưởng thụ dư vị xuất tinh trong chốc lát, lúc này mới buông Hạnh Tử xuống, Hạnh Tử đã mềm nhũn cả người, hai chân lúc chạm đất khẽ cong như sợi mì, nếu không có cô gái ôm chỉ sợ đã ngã nhào xuống đất.
“Hạnh Tử muội muội, cưng nhiều nước quá đi!” Diêu Hi từ sau lưng ôm Hạnh Tử đối mặt tấm gương, một tay ôm eo của nàng, một tay cầm bầu vυ' lớn thưởng thức, Hạnh Tử chưa tới 1m6, mình lại cao 1m78, càng nổi bật lên người phụ nữ như chim non nép vào lòng mình.
Giày cao gót của Hạnh Tử giẫm lên một bãi chất lỏng màu nhũ bạch, hai mắt mông lung, chỉ thấy trong gương phản chiếu ra hình ảnh một người phụ nữ mặt mũi đỏ bừng, mị nhãn như tơ nhìn qua mình, dáng vẻ rõ ràng đã bị hung hăng ‘chơi’ một trận.
Nàng ngượng ngùng quay đầu vùi vào ngực cô gái, yếu ớt nói: “Bụng to quá.”
Diêu Hi cười khẩy một tiếng, tuột cái váy đang cuốn ngang hông Hạnh Tử xuống: “Rõ là tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã bắn vào tử ©υиɠ, ngoan thật đấy, dù ca ca có cho cưng ăn bao nhiều lần thì tử ©υиɠ cũng ăn vào bằng hết.”
Ôm Hạnh Tử đi đến dưới vòi hoa sen, vặn chốt mở, giọt nước li ti bắn ra từ vòi sen, chỉ chốc lát sau phòng tắm liền tràn đầy nhiệt khí mờ mịt.
Chân tâm hai người dính đầy dịch thể màu ngà sữa, nhớp nháp không chịu nổi, Diêu Hi ép Hạnh Tử lên tường, nâng một chân lên để trên vai mình, hai chân Hạnh Tử kéo ra thành 180 độ, chân tâm hoàn toàn bị kéo banh ra, lúc làʍ t̠ìиɦ Diêu Hi liền phát hiện, cơ thể tiểu tao hóa này đặc biệt dẻo dai, mềm mại không xương, có thể tuỳ tiện bị bày thành bất cứ tư thế nào.
“Đừng mà, đừng như thế này.” Vành mắt Hạnh Tử đỏ au, toàn thân mềm nhũn mặc cho cô gái tùy ý bài bố.
“Nghe lời, không phải tử ©υиɠ của cưng căng lắm sao? Để ca ca móc ra bớt cho cưng.” Diêu Hi vừa ôn nhu trả lời, vừa dùng ba ngón tay cắm vào bên trong tiểu huyệt của Hạnh Tử moi moi móc móc để tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong nhanh chóng chảy ra.
“Ưmm” Hạnh Tử không nhịn được thấp giọng rêи ɾỉ, xấu hổ xoay đầu sang một bên.
Toàn bộ phòng tắm an tĩnh lại, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, bầu không khí ám muội dần tràn ra.
Thật ra ban đầu Diêu Hi chỉ muốn giúp Hạnh Tử thanh lý hạ thể, sau đó hai người tiện thể tắm sơ qua, nhưng nhìn đến biểu hiện thẹn thùng động lòng người của Hạnh Tử khi bị đặt dưới thân, ngón tay bị tầng tầng mị thịt xoắn đến không cử động được, huống hồ nữ thể mê người này sớm đã bị mình triệt để chiếm hữu.
Diêu Hi nghĩ đến đây, ngón tay liền thay đổi mục đích, ở trong âʍ đa͙σ bắt chước động tác giao hợp, nhè nhẹ cắm vào rút ra.
“Ư…” Hạnh Tử cắn lấy bờ môi, ngẫu nhiên thốt ra một chút rêи ɾỉ, cực kỳ mê người.
Chân nhỏ của mỹ nhân hiện giờ vừa vặn nằm ngay trước mắt Diêu Hi, cô tháo giày cao gót màu tím xuống tiện tay ném đi, nhìn thấy cái chân nhỏ trắng nõn hoàn mỹ, ngón chân tròn vo trắng trẻo mũm mĩm, không khỏi lè lưỡi liếʍ lên khe bàn chân một cái, lúc này mới dùng miệng ngậm chặt một đầu ngón chân, giống như bú núʍ ѵú mà gặm nuốt, miệng lưỡi phát ra tiếng ‘chùn chụt chùn chụt’.
“A… không muốn bị mυ'ŧ… Đừng mà.” cảm giác nhồn nhột từ ngón chân lan tràn khuếch tán, Hạnh Tử bị mυ'ŧ khiến toàn thân như nhũn ra, cái chân còn lại giẫm lên giày cao gót run rẩy như sốt rét, dâʍ ɖị©ɧ hòa cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ không ngừng òng ọc trào ra khỏi nhục động đã bị đâm tròn.
Cô gái ôm Hạnh Tử bị mυ'ŧ đến nhũn toàn thân, rút ngón tay ra, lại dùng âm hành cương cứng liên tiếp thọc vào.
“Ứm ―. . . Nóng quá―. . . Hi ca ca làm ơn 〜. . . Ngừng lại đi 〜. . .” Hạnh Tử bị đè trên tường, côn ŧᏂịŧ mạnh bạo chơi đùa tử ©υиɠ, giống như sắp bị chơi hỏng tới nơi rồi.
“Gọi ‘lão công’ đi, gọi lão công liền tha cho tiểu tao hóa!”
Hạnh Tử biểu lộ ra kháng cự, Diên Hy liền cố ý thẳng hướng 0 giờ, dùng qυყ đầυ đâm vào miệng tử ©υиɠ, cuồng giã như muốn giã cho nát.
“Á… Lão công… Lão công… Tha cho tôi… Đau chết tôi…”
Hạ thân Diêu Hi di động cực nhanh, hai cái túi lớn phình lên ở gốc côn ŧᏂịŧ vung tới vung lui, đập vào âʍ ɦộ Hạnh Tử đến đau nhức, vỗ vỗ cái mông của nàng: “Hạnh Tử muội muội, muốn lão công tha thì cưng phải kẹp chặt một chút cho lão công ‘ra’.”
Hạnh Tử thật sự sắp không chịu nổi, âʍ đa͙σ bị côn ŧᏂịŧ ma sát cực nhanh, đồng thời truyền đến kɧoáı ©ảʍ tê dại cùng cảm giác đau rát ghê gớm, nghe thế cố gắng rụt cái mông kẹp lấy côn ŧᏂịŧ bên trong.
“Lão công… A… Bắn cho em… Hạnh Tử muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của lão công… A! ! ! “
“A!” Diêu Hi bị kẹp chặt kêu lên một tiếng đau đớn: “Cái mông da^ʍ kẹp chặt thế cơ à! Đêm nay lão công phải làm cho cưng đi không nổi luôn! Đâm cho chết luôn!”
Cô gái vừa nói ra lời hạ lưu, vừa đè Hạnh Tử lên tường làm càng lúc càng nhanh, mỹ phụ nở nang bị đâm đến chết đi sống lại.
Cuối cùng Hạnh Tử tiết ra hai lần, mắt trợn trắng hôn mê bất tỉnh, Diêu Hi đâm thêm trên dưới một trăm cái, lúc này mới nắm cái mông của nàng sảng khoái bắn ra.
Sau khi dọn dẹp chà lau cho cả hai xong đã là 4 giờ sáng, rốt cục có thể nghỉ ngơi rồi.
Tui-là-đường-ngăn-cách-hôm-sau
Hạnh Tử bị cảm giác tê dại nơi hạ thể làm cho tỉnh lại, cửa sổ bị màn cửa dày che chắn cực kỳ kín kẽ, ánh sáng lờ mờ không cách nào đoán ra bây giờ đã là lúc nào.
Khi ý thức hồi phục mới nhận ra người phía sau một tay xuyên qua dưới người nàng nắm chặt một bên vυ' sữa xoa xoa bóp bóp, một tay cắm vào bên trong tiểu huyệt, hóa ra chuyện tối hôm qua đều không phải là mơ.
“Cục cưng, uống miếng nước không?” Diêu Hi nằm sau lưng nàng, thân mật ghé vào tai Hạnh Tử hỏi han.
“Ưm, đừng như vậy, lấy ra đi.” Hạnh Tử mở miệng, toàn thân đau nhức bất lực, nhất là ngay chỗ chân tâm, kế đến là bẹn đùi đều truyền tới cảm giác đau đớn khó nói.
Diêu Hi hôn lên mặt nàng trấn an một chút: “Ngoan nào, để lão công bôi thuốc cho Hạnh Tử muội muội, chắc âʍ ɦộ cùng nhục động sưng hết lên rồi, không bôi thuốc thì không biết khi nào mới lành.” Nói xong rút ra bôi thuốc vào tay rồi một lần nữa đưa trở vào.
Nơi bị thuốc bôi lên lập tức truyền đến cảm giác mát lạnh giảm đau, Hạnh Tử thực sự nhấc ngón tay thôi cũng thấy mệt, đành phải chấp nhận kiểu bôi thuốc xấu hổ này.
Nhạc chuông du dương đột nhiên vang lên, Diêu Hi chống người dậy xem xét, ra là từ túi xách đêm qua đã rớt dưới giường của Hạnh Tử.
Cô lấy điện thoại di động ra, bên trên hiện tên người gọi: “CON GÁI”, sau khi cười một tiếng khó hiểu, Diêu Hi kéo sang ‘bắt máy’ rồi áp điện thoại vào tai Hạnh Tử, ngón tay dính đầy dịch tiết âʍ đa͙σ tiếp tục bôi thuốc vào hạ thể cho Hạnh Tử.
“Mẹ ơi, sao sáng nay con gọi mẹ không bắt máy? Còn 1 tiếng nữa là con tới rồi á.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói nhu thuận của thiếu nữ.
“Tiểu Sa, phải cẩn thận… ưm a….” Ngón tay Diêu Hi đột nhiên đè lên điểm G, dùng sức đâm vào thịt mềm bên trong, kɧoáı ©ảʍ tê dại bất ngờ khiến Hạnh Tử không kịp chuẩn bị, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi rêи ɾỉ thành tiếng, sau đó nhanh chóng ngậm miệng lại.
“Sao ạ? Mẹ ơi? Mẹ nói gì cơ?”
Cảm thấy ngón tay đã rời khỏi hoa huyệt, Hạnh Tử mới hàm hồ ậm ừ hai tiếng rồi lập tức cúp máy.
“Cưng ơi, vừa rồi làm cho lão công muốn cứng luôn.” Diêu Hi vừa hôn lên gáy Hạnh Tử vừa nhét ngón tay vào thật sâu nhẹ nhàng di chuyển: “Lại gọi hai tiếng ‘lão công’ nghe xem nào?”
“Không ~ Tiểu Hi, van cô ~ bỏ đi~ ưʍ.” Mông Hạnh Tử bị vật thô to đè vào mà sợ hãi, nếu như bây giờ tiếp tục bị cắm vào thì chỉ e hoa huyệt và tử ©υиɠ nhất định sẽ hỏng mất, bèn khàn giọng cầu khẩn.
Diêu Hi xoay Hạnh Tử lại, cúi đầu bú cái vυ' to tròn, thanh âm mơ hồ không rõ từ trước ngực nàng truyền tới: “Tối hôm qua lão công dạy cưng thế nào hả? Ngoan ngoãn gọi ‘lão công’ đi, bây giờ phải nói gì cho lão công cao hứng thì mới bỏ qua cho cưng.”
Hạnh Tử bị cô bú đến tê tê dại dại, lại sợ cô thật sự sẽ ‘nâng thương ra trận’ thì mình sẽ không cách nào đi đón con gái.
“Lão công, bỏ qua đi được không.” Động tác trong tay cô gái vẫn không ngừng, Hạnh Tử đành phải cố nén xấu hổ trong lòng, tiếp tục: “Đêm hôm qua, ưm, lão công thật là lợi hại, ưm, đâm muốn lủng… lủng bụng người ta luôn, tới giờ vẫn còn đau a.”
Diêu Hi biết còn làm nữa thì vị mỹ phụ này sẽ không tài nào chịu nổi, đành tạm thời bỏ qua.
Nhanh chóng bôi thuốc cho Hạnh Tử xong, Diêu Hi bưng tới một cốc nước ấm, ngậm một miệng lớn kề đến môi đỏ của Hạnh Tử.
Cổ họng Hạnh Tử sớm đã đau ghê gớm, chiếc lưỡi thơm tho lập tức cuốn vào, thực sự hút vào chất lỏng trong miệng Diêu Hi, phát ra tiếng nước ục ục, qua một hồi lâu, Diêu Hi buông mỹ nhân đã thở hổn hển ra, đưa cho nàng hai viên thuốc nang.
“Cái gì vậy?” Hạnh Tử cầm lấy thuốc, mờ mịt hỏi.
Cô gái cười khẩy: “Thuốc ngừa thai, 24 giờ, đêm qua lão công bắn nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ của Hạnh Tử muội muội như vậy, bộ muốn sinh tiểu bảo bảo cho lão công lắm sao?”
Mặt Hạnh Tử đỏ bừng, vội vàng bỏ thuốc vào miệng, một ngụm nuốt xuống.