Tống Kỳ Ngôn đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Kiều Kiều đang ngơ ngác ngồi dưới sàn nhà, tóc tai bù xù.
“Em bao nhiêu tuổi rồi hả?” Tống Kỳ Ngôn bất đắc dĩ đi tới, ôm cả cô cả chăn lên giường: “Ngủ mà cũng lăn xuống đất cho được.”
“...” Kiều Kiều thò đầu ra khỏi chăn, nói khẽ: “Em chưa quen, giường của em chỗ này gần tường.”
“Ngày mai tôi sẽ bảo người đổi một chiếc giường lớn hơn.”
“Hả? Không cần đâu...”
“Không sao, đồ cũng nên thay rồi.”
“Em không có ý đó...” Kiều Kiều cúi thấp đầu không dám nhìn hắn: “Ý em là... Dù sao thì em cũng phải ra ngoài thuê nhà.”
“Cái gì?” Người đàn ông trầm giọng, sau đó lại nhận ra không nên nói chuyện với cô như thế, thế là lại mềm mỏng hơn: “Nơi này một mình tôi ở không hết, lại gần WAWA, em thuê chỗ khác làm gì?”
“Nhưng dù sao đây cũng là nhà anh.”
Tống Kỳ Ngôn cười nhẹ, khẽ vươn tay vuốt tóc Kiều Kiều, động tác vô cùng dịu dàng: “Ở nhà tôi không tốt sao?”
Trong lòng Kiều Kiều vang lên một hồi chuông cảnh giác.
Cô ở bên Tống Kỳ Ngôn đã lâu, đối phương là kiểu người có vui buồn mừng giận gì cũng không biểu lộ ra ngoài. Nhưng loại giọng nói và hành động này rõ ràng là tín hiệu nguy hiểm, Kiều Kiều biết những lúc thế này tuyệt đối đừng làm gì trái ý đối phương.
Ở nhà đạo diễn Tống làm gì có gì không tốt cơ chứ, phải gọi là trên cả tuyệt vời. Nhưng mà...
“Em không thích à?” Thấy Kiều Kiều không trả lời, Tống Kỳ Ngôn than nhẹ một tiếng: “Vậy em thích nơi nào? Tôi còn mấy bất động sản nữa, cách nơi này không xa, em cứ từ từ mà chọn.”
“Em, em không trả nổi tiền thuê nhà.”
“Tôi cũng không thiếu chút tiền thuê nhà đó của em.”
“Thế càng không được.” Kiều Kiều càng vin vào lý do này: “hai năm ở WAWA anh đã chăm sóc em rất nhiều, chuyện hôm nay lại khiến anh bận như vậy, em không thể ăn chùa ở chùa được.”
Tống Kỳ Ngôn không nói gì nữa, ánh mắt đen kịt nhìn cô, một lát sau mới lên tiếng: “Em chỉ không muốn ở nhà tôi thôi, đúng không?”
“...” Kiều Kiều căng thẳng, không dám nhìn hắn.
“Bởi vì người kia sao?”
“Hả?” Kiều Kiều ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Người nào?”
Người đàn ông khẽ nhếch khóe môi, như cười như không. Phòng ngủ không bật đèn, ánh trăng mờ mịt bị mây mù che khuất nên căn phòng càng thêm tối tăm hơn.
“Người nào?” Hắn đột nhiên ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, hơi thở nóng rực khiến Kiều Kiều khẽ rùng mình. Tống Kỳ Ngôn không giống như đang chất vấn, mà là đang ve vãn: “Em nói xem.”
Kiều Kiều cứng người.
Bàn tay lạnh lẽo tiến quân thần tốc, dễ dàng cởi cúc áo ngủ của Kiều Kiều, sau đó lập tức trêu đùa hạt đậu nhỏ trên ngực cô.
“Đạo diễn Tống, anh...” Kiều Kiều cong vai muốn trốn, nhưng lại bị hắn đẩy ngã lên giường. Đôi chân dài của Tống Kỳ Ngôn nhấc lên đè lấy Kiều Kiều, hắn không nói gì, bắt đầu trực tiếp cởϊ áσ của mình.
Kiều Kiều bối rồi, cô vẫn chưa hình dung ra được tình hình. Chẳng phải vừa rồi còn đang trả lời câu hỏi sao, tại sao lại thành quấn lấy nhau thế này rồi? Cô vặn vẹo cố thoát khỏi người đàn ông, nhưng mới lui được hai bước đã bị kéo trở lại.
“Đạo diễn Tống!” Cô hét lên, sau đó vai bị hắn cắn mạnh một cái. Tống Kỳ Ngôn không lưu tình chút nào, Kiều Kiều thậm chí còn nghi ngờ mình bị hắn cắn đến chảy máu.
Người đàn ông phớt lờ sự phản kháng của cô, tiện tay ném chiếc áo xuống sàn. Kiều Kiều đến đây cũng không mang gì cả, cô còn đang mặc quần áo ngủ của Tống Kỳ Ngôn, bây giờ đã bị hắn lột bỏ hoàn toàn.
Kiều Kiều rối rít che ngực, âm thanh cũng trở nên run rẩy: “Anh... Rốt cuộc anh làm sao thế?”
“Không sao.”
Vừa mới dứt lời, chiếc qυầи ɭóŧ của cô bị người đàn ông dễ dàng xé rách, giọng nói của Tống Kỳ Ngôn trở nên ấm ách: “Chỉ là bỗng nhiên không muốn nhịn nữa mà thôi.”
Hắn nắm chặt lấy hai tay Kiều Kiều cố định lêи đỉиɦ đầu, tay kia thô bạo nắn bóp đầṳ ѵú của cô khiến nó dựng đứng lên. Tống Kỳ Ngôn cúi đầu ngậm lấy một bên ngực căng tròn, chơi đùa mυ'ŧ mát không biết chán.
Môi lưỡi người đàn ông vô cùng điêu luyện, chỉ liếʍ láp đơn giản đã có thể khơi gợi du͙© vọиɠ của Kiều Kiều. Lúc đầu cô còn có thể giãy dụa vài cái, nhưng sau đó đã bất lực, chỉ có thể nằm trên giường thở dốc.
“Ưʍ... Đừng... Đừng liếʍ...”
Người đàn ông thực sự nghe lời cô, không liếʍ nữa. Nhưng ngay sau đó Kiều Kiều đã hối hận, bởi vì Tống Kỳ Ngôn đã bắt đầu cởi thắt lưng của hắn.