Ánh nến nhảy lên vài cái, theo âm thanh xì xì rốt cuộc cháy hết, chỉ có ánh trăng sáng rực rỡ xuyên qua cửa gỗ chạm rỗng rơi vào trong điện.
Thiếu Đế nhắm mắt lại, nghiêng mặt dưới ánh trăng nửa sáng nửa tối, âm thanh nhàn nhạt phân phó Lạc Thủy: "Gọi người đến dọn dẹp."
"Vâng, vương thượng."
Tiểu cung nữ thấp giọng vâng dạ, cũng không dám chậm trễ hơn một khắc, lúc xuống từ trên người Chính Doanh, côn ŧᏂịŧ còn chưa mềm của thiếu niên rút khỏi tiểu huyệt chặt khít, phát ra tiếng nước òm ọp.
Lạc Thủy đỏ mặt, hơi hơi thò người ra, chuông đồng treo ở trên màn tơ bị dao động vang lên.
Thân thể nàng còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bộ sa mỏng nàng mặc cũng sớm đã nhăn nhăn nhúm nhúm vứt xuống góc giường.
Trên eo nhỏ của thiếu nữ còn lưu lại dấu tay mới vừa rồi bị bóp làm, lúc đứng ở một bên hai chân còn run lẩy bẩy.
Rất nhanh cửa điện nặng nề bị chậm rãi đẩy ra, trên tay các cung nữ nối đuôi nhau vào đang cầm quần áo sạch sẽ, chậu đồng rửa mặt.
Cắm nến mới lên giá, ánh nến vàng rực lại chiếu sáng tẩm điện.
Giống như đúc tình cảnh hai canh giờ trước lúc Lạc Thủy vừa mới tỉnh lại phát hiện mình xuyên sách, khác biệt chính là, nàng vậy mà thật sự đã có cá nước thân mật cùng thiếu niên Chính Doanh.
Các cung nữ thay chăn đệm trên giường, lại mang mấy bộ quần áo ngủ, tay đang cầm giơ lên cao cao, quỳ gối bên chân Thiếu Đế để hắn chọn lựa, hai cung nữ khác đang cầm cái khăn sạch sẽ ướt nhẹp muốn giúp Thiếu Đế lau chùi.
Tất cả cung nữ thái giám đều đang cúi đầu yên lặng làm việc, không có người nói chuyện, bầu không khí trong điện trầm tĩnh mà áp lực, cũng không có ai ném bất luận ánh mắt gì đến Lạc Thuỷ.
Nàng đứng ở một bên trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao, thân thể không có quần áo che đậy, trên cơ thể trắng nõn là xanh xanh tím tím, một đôi cánh tay thiếu nữ mảnh khảnh khó khăn ôm khép lại bầu vυ' của mình miễn cưỡng ngăn trở đầṳ ѵú đỏ thẫm, có còn hơn không.
Đại khái là ngượng ngùng lại lúng túng, cũng có mê mang.
Ở Tần quốc, tẩm điện của Tần vương Chính, không có người sẽ để ý đến tình cảnh của một cung nữ thông phòng, cũng sẽ không quan tâm sau đó nàng có y phục sạch sẽ mặc hay không.
Mặt Lạc Thủy càng ngày càng nóng, hốc mắt cũng dần dẫn ướŧ áŧ, nàng dùng sức cắn đầu lưỡi của mình, được mùi máu nhàn nhạt, dùng đau đớn nhắc tỉnh bản thân đừng thất thố.
Chính Doanh đột nhiên mở miệng nói: "Ngươi, tới đây thay ta lau."
Lạc Thủy một bên sửng sốt một chút, thấy cung nữ vốn quỳ gối bên chân Thiếu Đế hầu hạ nhao nhao lui ra, rất nhanh ý thức được hắn đang gọi mình.
Thiếu nữ đi tới, tiếp nhận người ngoài đưa tới cái khăn đã ướt nhẹp, học bộ dạng cung nữ vừa rồi, cẩn thận từng li từng tí giúp hắn lau một lần vai lưng, l*иg ngực còn có eo bụng.
Đúng là thời điểm ánh nến rực rỡ nhất.
Gương mặt trắng nõn của tiểu cung nữ lộ ra màu đỏ, vành tai nóng lên, hai chân gần như sắp đứng không vững.
Nàng có thể cảm giác được ánh mắt có thể nói là nóng rực của Chính Doanh đang quét đến thân thể không còn mảnh vải của nàng, là du͙© vọиɠ không thèm che giấu của người trên cao đối với người dưới thấp, là kẻ mạnh đối với kẻ yếu.
Giữa hai chân lại ướŧ áŧ, cửa huyệt co rúm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị bắn đầy âʍ đa͙σ theo sự co bóp của vách thịt dần dần chảy ra phía ngoài, thuận theo bắp đùi trắng nõn tinh tế, lưu lại dấu vết uốn lượn, chảy một cái đến gót chân.
Côn ŧᏂịŧ giữa háng Thiếu Đế vừa rồi còn mềm nhũn lại bắt đầu diễu võ dương oai, hắn trầm giọng lệnh nàng: "Lau sạch sẽ."
Phía trên còn treo chất lỏng vừa rồi hai người giao hợp, bộ lông chung quanh hai túi tinh xoắn dính bám vào giữa háng.
Tiểu cung nữ thuận theo quỳ gối bên cạnh chân hắn, dùng cái khăn ẩm ướt bao trùm dương căn trướng đến đỏ tím, lau mấy lần từ dưới lên trên.
Dù cho cách khăn dày, Lạc Thủy cũng có thể cảm nhận được du͙© vọиɠ của hắn đang vận sức chờ phát động, cứng rắn giống như bàn ủi.
Chân của nàng còn đang run rẩy, ngay tại thời điểm nàng có chút lo lắng hắn còn muốn làm cái gì.
Chính Doanh xoải bước tránh ra, đưa lưng về phía nàng mặc quần áo làm từ lụa lên, thanh âm lãnh đạm nói: "Lui ra đi."